Khi tỉnh lại, Tử Liphát hiện mình đã nằm ở trên đại sàng trong doanh trướng, vết thươngtrên người đã trải qua xử lý băng bó. Trừ bỏ nhè nhẹ đau đớn cùng yếthầu có chút rát ra, Tử Li cảm thấy được hết thảy đều rất tốt, cảm giácnày thay vì nói là hôn mê không bằng nói là bổ miên (ngủ bù),đã lâucũng không có thử qua cảm giác ngủ đến sướng hàm như vậy!
“Rốt cục tỉnh?” Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm khàn khàn trầm thấp.
Tử Li quay đầu chớp chớp mắt đối với gương mặt anh tuấn khoảng cách vớimình chỉ có một lóng tay, sau đó nâng lên bàn tay bị bao như bánh chưngcọ cọ cằm đối phương, cổ họng khô khốc nói: “Râu, mọc dài!”
Hoành Húc cầm lấy tay y, “Ngươi ngủ ba ngày. . . . . .”
“Dọa đến ngươi sao?” Tử Li câu môi, có chút trêu đùa hỏi.
“Đúng vậy, bị dọa tới rồi, rất sợ hãi!” Trong mắt Hoành Húc hiện lên một mạtthần sắc ảm đạm, là sợ hãi lại là tự trách, “khi ngươi đầy mặt là huyếtbị khuân trở về, ngươi cũng biết trong lòng ta có bao nhiêu sợ hãikhông?”
“. . . . . . Nhưng hiện tại không phải cũng không có việc gì sao?” Tử Li thu lại tiếu ý an ủi.
“Ngươi thế này gọi là không có việc gì?” Hoành Húc đột nhiên đứng dậy thẳngtắp nhìn Tử Li nói, “Đỉnh đầu quát một cái lổ hổng lớn, bàn tay sát đếnhuyết nhục mơ hồ, mắt cá chân còn sai cân trật khớp, ngươi thế này cũngkêu là không có việc gì?”
“Hoành Húc. . . . . .” Tử Li ngơ ngác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-tu-dien-ha/1351415/quyen-4-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.