“Ngươi nói Bắc Linh vương băng hà !” Người tựa ở cửa sổ chạm rỗng quay đầu lại thản nhiên hỏi. “Đúng vậy, chủ thượng! Bắc Linh vương ở trên tường thành tuyên bố truyền ngôi cho tam hoàng tử An Cẩn Du, An Cẩn Lạc tức giận cho nên đem Bắc Linhvương đẩy xuống tường thành!” Thám tử cúi đầu nói. “Thật sự là quá ngu xuẩn!” Người nọ nhíu mày, lại nói tiếp, “Ngươi truyền qua dặn hắn cần phải che giấu chuyện này đi!” “Vâng, chủ thượng!” Thám tử lui ra. Gã rũ xuống mi mắt nhìn chén phỉ ngọc trong tay, đường cong khóe môi hoànmỹ bỗng nhiên nổi lên một mạt cười nhạt, “Bắc Linh sao. . . . . .” ——————- Khi tin tức Bắc Linh vương trụy lâu (rơi lầu) bỏ mình truyền khắp đại giang nam bắc, nội tâm Tử Li còn đang vì trọng trách nặng nề có nên nhận vựcdậy giang sơn Bắc Linh hay không mà đau khổ giãy giụa . Không, không tiếp thụ, ta không phải An Cẩn Du, ta không cần phải …khiêng lên gánh nặng theo ta cả đời này. Nhưng ta hiện tại, ta hiện tại là thân thể của An Cẩn Du, làm Bắc Linh hoàngtử, về công về tư hắn đều phải nhận vận mệnh như vậy. . . . . . Như phát điên mà cào cấu tóc, Tử Li một đêm không ngủ phiền muộn từ trêngiường ngồi dậy, cúi thấp đầu nhìn chằm chằm giầy dưới chân ngẩn người. “Điện hạ. . . . . .” Cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm ách họng của Ngụy Thần. Tử Li chầm chậm đi qua mở ra cửa phòng, Ngụy Thần đứng ngoài cửa, sắc mặtbình thường khôi ngô giờ đây tiều tụy tái nhợt không khỏi làm y ngạcnhiên. “Ngụy tướng quân, có việc gì thế?” Tử Li có chút hiềm nghi minh tri cố vấn (biết rõ còn cố hỏi). “Điện hạ, ” Ngụy Thần nâng lên đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn y, thanh âm khàn khàn, “Bệ hạ. . . . . . Băng hà !” Tử Li tâm thần nhảy dựng, rũ xuống mắt tiệp không dám cùng ánh mắt ẩn nhẫn thống khổ của hắn đối diện. Ngụy Thần xiết chặt tờ giấy bồ câu đưa tin tới trong tay, “Bệ hạ không phảibệnh chết mà là bị tên súc sinh An Cẩn Lạc kia đẩy từ trên tường thànhxuống. . . . . . tại chỗ bỏ mình!” Nói xong ức chế không được ôm mặt hai đầu gối quỳ xuống, tướng quân uy vũ cứng cỏi này cư nhiên giống như đứa nhỏ nấc thanh khóc, nước mắt chảy ra từ khe hở dọc theo mu bàn tay títách rơi xuống đất. Tử Li trong lòng không đành lòng, nhưng cũng không biết nên an ủi như thế nào. “Bệ hạ a, thần đáng chết, thần vô năng. . . . . . Mắt thấy Bắc Linh giangsơn sẽ rơi xuống trong tay súc sinh giết quân giết phụ kia lại chuyện gì cũng làm không được, thần phụ trọng thác, hôm nay chỉ có cái chết tạtội tế thiên linh!” Nói xong từ trong tay áo rút ra một thanh chủy cuồng cuồng hướng tâm khẩu đâm vào. Tử Li thấy thế kinhhãi, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn khuyên nhủ: “Ngụy Tướng quân ngươi làm cái gì vậy? Cho dù ngươi tự sát phụ hoàng cũng sẽ không sống lại, AnCẩn Lạc cũng sẽ không bởi vậy mà mất mạng, nếu ngươi chết ngược lại làđúng ý hắn! Tướng quân ngươi có thể nào hồ đồ như thế nha!” “Nếu không chết ngài bảo thần còn có thể diện gì tiếp tục sống a? Chẳngnhững hộ chúa bất lực làm cho bệ hạ bỏ mạng, đây là bất trung. Biết rõbệ hạ vì thay thần tranh thủ càng nhiều thời gian mà không tiếc ăn Hồiđầu hoàn nhưng thần lại lặp đi lặp lại nhiều lần cô phụ trọng thác củabệ hạ, đây là bất tài. Tội thần bất trung bất tài như vậy mặt mũi nàosống trên hậu thế? Không bằng theo bệ hạ đi, trên đường hoàng tuyền còncó thể thay bệ hạ khai đạo kính giá (mở đường hầu hạ)!” Nói xong lạidùng lực hướng tới ngực đâm đi. Tử Li gắt gao lôi kéo hắn, cuống quít kêu lên: “Không thể, tướng quân ngươi đã quên phó tháctrước khi lâm chung của phụ hoàng ta sao, sau khi người chết ngươi phảicúc cung tận tụy rồi sau đó ủng hộ ta đăng cơ vi vương, hiện giờ ngươilại muốn tự tìm đoản kiến (ýnghĩ nông cạn),đây mới là chân chính bấttrung bất tài! Vứt bỏ như thế, phụ hoàng dù chết cũng sẽ không nhắmmắt!” Ngụy Thần hai mắt sáng ngời, bỗng nhiên gắt gao quay ngược lại nắm tay Tử Li kích động nói: “Nói như vậy, nói như vậyđiện hạ ngài đáp ứng rồi!” “. . . . . . Đúng, đúngvậy! Dù sao ta cũng là con cháu Bắc Linh, bảo trụ giang sơn Bắc Linh làtrách nhiệm nghĩa bất dung từ của ta!” Tử Li ngừng lại trong chốc látnói. Mặc kệ , trước đáp ứng rồi nói sau, sự tình về sau tính tiếp! Ngụy Thần lau nước mắt hướng Tử Li quỳ thẳng ôm quyền, từng tự kiên địnhnói: “Ta, Ngụy Thần lúc này thề, nguyện cùng mười một vạn huynh đệ nơibiên quan tận tâm hiệp trợ điện hạ đi lên đế vị, phụ tá điện hạ hoànthành đại nghiệp thống nhất!” Tử Li bách cảm giao tạp (trăm mối tơ vò =]),đem Ngụy Thần nâng dậy nói, “Tướng quân, có mộtlời này của ngài, bản điện hạ tin tưởng ý nguyện này sẽ không còn xa!” “Khổ nhục kế này dùng thật đúng là hiệu quả!” Hai người đang nói, bỗng nhiên lại truyền đến tiếng cười lạnh của An Cực Khanh. Ngụy Thần sắc mặt khổ sở, quay đầu lại nhìn hắn muốn nói lại thôi. Kỳ thật Tử Li như thế nào không nghĩ tới đây là khổ nhục kế của Ngụy Thần? Nhưng vô luận là kế hay không, Tử Li cũng không thể mắt thấy thanh chủy thủ kia đâm xuống làm cho kế này hóa thành thật! Mặt khác, trung tâmnghĩa đảm của Ngụy Thần cũng làm cho y không khỏi lâm vào động dung! “Hoàng thúc, ” sau khi biết thân phận An Cực Khanh, Tử Li đã sửa miệng gọi như vậy, “Ta biết hoàng thúc kỳ thật là một người miệng lưỡi chua ngoanhưng tâm đậu hủ! Ngài cản trở ta trở về như vậy, kỳ thật là không đànhlòng ta rơi vào cười nhạo của dân chúng! Nhưng Ngụy Tướng quân nói đúng, hiện giờ loại tình huống này đã không phải do ta, cho dù ta buông thacho ngôi vị hoàng đế An Cẩn Lạc cũng sẽ không bỏ qua ta, cho nên ta phải đối mặt. . . . . .” Ánh mắt An Cực Khanh phức tạpnhìn Tử Li, tiếp theo than nhẹ một tiếng nói: “Thôi, thôi! Nếu là quyếtđịnh của ngươi ta đã không còn gì có thể nói, lúc trước ta dùng bồ câuđưa tin nói cho hắn biết ngươi ở trên đảo này cũng là muốn cho ngươi một cơ hội tự thân lựa chọn! Chính là ngày sau không cần hối hận thôi!” Tử Li khẽ mĩm cười nói: “Vẫn là câu nói kia, cho dù hối hận ta cũng sẽkhông quay đầu! Mặc kệ con đường gian nan cỡ nào ta đều sẽ tiếp tụcchống đỡ!” An Cực Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, “Tốt lắm, nếu đã quyết định cũng nên thu dọn đồ đạc rời đảo đi!” “Cực Khanh, ngươi sẽ cùng chúng ta đi sao?” Ngụy Thần bỗng nhiên thần tình chờ mong nhìn hắn hỏi. An Cực Khanh liếc mắt nhìn hắn lạnh lùng nói: “Nơi này từ lúc nào đếnphiên ngươi nói chuyện? Ta đi hay không còn phải hướng ngươi bẩm báosao?” “Không, ta không phải ý này!” Ngụy Thần nóng nảy, như thế nào đối với mình vẫn không thể cho sắc mặt tốt hơn nha! An Cực Khanh tự động bỏ qua hắn, lôi kéo Tử Li đi trở về phòng. Buổi trưa, ba người liền thừa lúc thuyền nhỏ ra đảo, vừa đến bờ sông, thuộchạ đã lo lắng chờ đợi năm ngày lập tức đi lên bái kiến, cũng hồi báo một loạt tin tức. “Điện hạ, tướng quân, kinh thành đưađến tin tức, An Cẩn Lạc cư nhiên thề thốt phủ nhận hắn cố ý mưu sát bệhạ, mà là bởi vì lúc ấy ở trên tường thành nhìn thấy trong đám người cóthích khách hướng bệ hạ ngắm bắn cho nên vội vàng đem bệ hạ đẩy ra, aingờ nhất thời tình thế cấp bách lại lệch tay đẩy bệ hạ rơi xuống tườngthành! Vì thế hắn phi ma đái hiếu (để tang mang hiếu) quỳ gối bên điệnđường của bệ hạ khóc rống lưu nước mắt, thủ xu (canh linh đường) bảyngày. . . . . .” “Đối với chuyện bệ hạ từng khẩu dụđem ngôi vị hoàng đế truyền cho điện hạ, có ngự y đứng ra chứng thực bệhạ hoạn thất tâm điên hồ ngôn loạn ngữ, không đủ tin cậy, bởi vì mấyngày trước đây người cũng từng nói muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền chomột tiểu thái giám trong cung. . . . . .” “Còn có đại thần trong triều nói bệ hạ kì thực là muốn truyền ngôi cho đại hoàng tử An Cẩn Lạc, bởi vì bệ hạ từng trước khi bị bệnh tự tay viết xuống mộtphong chiếu thư, trong thư nói rõ phong An Cẩn Lạc vi thái tử. . . . ..” Nghe vậy, Ngụy Thần tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhưng trước mắt cũng vô kế khả thi, chỉ có hạ lệnh trước đuổi tới biênquan cùng mọi người hội hợp tái nghị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]