Đại tuyết nơi đầy, hàn phong ngừng tiêu tán, cành con áp tuyết, cao diêm (mái hiên cao) huyền băng.
Phóng nhãn nhìn lại, ngân bạch trước mắt giống như sợi bông đồng loạt xảkhai, phô thiên cái địa (phủ lấp trời đất) đem đại địa bịt kín. Duyênvân(tuyết) vẫn chưa biến mất nặng nề rớt xuống kết thành một đoàn thậtdày, giống như y trang bao lấy tảng đá lớn, không biết một khắc nào đósẽ bỗng nhiên hóa thành một vật nặng khuynh đảo mọi thứ.
Lẫm Đức ngẩng đầu nhìn trời u ám, vẫy vẫy phất trần vung tay áo hướng tớimãn viện trắng bệch hơi thở nói: “Trời hôm nay lại thay đổi! Thừa tướngđại nhân, ngài tuổi đã cao sao có thể chịu đựng trong hàn khí này?”
Trâu Nghiêm theo đuôi ở phía sau cuộn tay đặt ở bên miệng nhẹ a một tiếng, nói: “Làm phiền công công nhớ tới!”
“Bất quá cũng nói lại, đại nhân ngài là thiên kim chi khu nói vậy cũng chịuđựng được hàn khí này, nhưng đáng thương các nô tài chúng ta lão cốt còn phải ở trong cung này làm tròn bổn phận không dám ai thán!”
“Công công ngươi đây là đang trách cứ bổn tướng sao?”
“Chúng ta không dám!” Lẫm Đức vung phất trần cung người, “Tới rồi, đại nhân,Thánh Thượng đang ở bên trong chờ ngài a!”
“Làm phiền!” Trâu Nghiêm vuốt lại áo đẩy cửa phòng đi vào.
Trong phòng hôn ám, hỏa bồn đặt ở trung ương lách tách cháy, Hoành Húc ngồi ở nơi mặt cắt giữa sáng và ám, vẻ mặt khó lường nhìn Trâu Nghiêm đangkhom người đi vào.
“Thần, khấu kiến bệ hạ!”
Hồi lâu không thấy động tĩnh, Trâu Nghiêm vẫn quỳ như cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-tu-dien-ha/1351377/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.