Chương trước
Chương sau
Hắn nơm nớp lo sợthật cẩn thận theo sát ở phía sau nàng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằmcái ót thắt hồ điệp của nàng, sợ nàng vừa xoay người liền biến thành một con quỷ mắt to như cái chuông đồng mồm rộng đầy máu. “Ngươi nhìn đủchưa?” Mỹ nhân không quay đầu lại, vừa đi vừa hỏi.
“A, quỷ quả nhiên là có mắt dài sau ót!” Hắn kinh dị kêu lên.
“Ngươi đứa nhỏ này!” Mỹ nhân xoay người nhìn hắn gắt giọng, “Vậy ngươi sờ cái ót ngươi xem có mắt dài không?”
Hắn cuống quít sờ soạng, “Ô ô, ta không có a, ta không phải quỷ, ngươi là quỷ!”
Mỹ mục của Mỹ nhân khẽ liếc, nói: “Không phải quỷ sao? Vậy, mới vừa rồi là ai theo tường xuyên vào?”
“Ô ô, không phải ta nha, là ngươi nha!”
“Ai, không cùng ngươi tranh cãi nữa ! Ngươi cảm thấy mình không phải thì làkhông phải!” Mỹ nhân nói xong, thong thả lả lướt đi về phía trước.
Hắn đáng thương hề hề khụt khịt mũi, nhìn nàng một hồi, sau đó cũng bước nhanh đuổi theo.
…………
“Này thật là không tốt! Mới bị điều đến mấy ngày lại xảy ra chuyện như vậy,nếu Bắc Linh hoàng tử có gì không hay xảy ra, vậy..vậy Hoàng Thượng cũng nhất định sẽ bắt chúng ta chôn cùng! Ta mới mười sáu tuổi, ta khôngmuốn chết nha!”
“Ai, hai ta sao lại xui xẻo hầu hạmột chủ tử nhiều tai ương như vậy a! Nhà của ta cũng còn cha già ốm đautrên giường, nếu ta chết , ngân lượng mua dược cũng liền chặt đứt!”
Dưới tàng liễu bên hồ sen, hai cung nữ khuôn mặt bi thương nói.
“Giống như có người sắp chết!”
“Ân, hẳn chính là người ở Hạ Hà cung hiện nay, mấy ngày trước mới tới chỗ này, có một lần ta còn ở xa xa nhìn thấy!”
Hai quỷ đang ngồi xổm trước mặt hai cung nữ quang minh chính đại nghe lén nói.
“Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng, chúng ta đi nhìn một cái đi!” Mỹ nhân bỗng nhiên rất tà quái nói.
Hắn khinh bỉ nheo mắt nàng một hồi, sau đó đứng lên, “Muốn đi cũng nhanh chút nha, cứ ở đó thong thong thả thả!”
Dọc theo đường mòn noãn thạch (đá cuội) đi đến chủ điện, thấy cửa điện nhộn nhịp, một phòng ngự y cung thị thần sắc hoảng sợ bận rộn.
Hai quỷ tò mò rướn cổ lên nhìn, hai mắt lục quang lóe lóe muốn đào móc riêng tư.
“Nhìn không thấy nga, trực tiếp vào đi thôi!” Mỹ nhân nói xong đã xách váy đi lên bậc thềm bạch ngọc.
“Chờ ta một chút!” Hắn cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau vội vàng đuổi kịp.
Tuy rằng mới vừa rồi xuyên qua tường một lần, nhưng khi mắt nhìn chính mình hướng lên ván cửa mà chui, hắn vẫn là có chút bất an, sợ sẽ đụng vàomũi. Bất quá hiển nhiên là hắn quá lo lắng, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã đi vào trong phòng ngủ.
Tình cảnh trước mắt cùng với tưởng tượng của hắn không có nhiều khác biệt, chỉ thấy người bệnh không còn sinh khí nằm ở trên giường, một góc điêu lan chặn hơn phân nửa bênmặt người bệnh, theo góc độ chỉ nhìn thấy nửa cái cằm thanh gầy như bạch ngọc. Đang có vài tên ngự y đầu đầy mồ hôi vây quanh ở trước giường bận việc , trong chốc lát châm cứu, trong chốc lát chườm nóng, trong chốclát rót thuốc, trong chốc lát lại xoa bóp, trận thế quả thực liều mạngnhư đầu bếp làm món thập cẩm.
Mà ở giữa phòng đangđứng một nam nhân khí thế áp nhân, áp nhân đến mức thực dọa người. Chỉthấy y sắc mặt hung ác nham hiểm gắt gao nhìn chằm chằm đám ngự y đangcố giúp ngựa chết thành ngựa sống.
“Người tới, đemđám phế vật chỉ biết ngồi không ăn bám này tha ra ngoài chém chotrẫm!”Nam nhân bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng ra lệnh.
“Bệ hạ, tha mạng a, bệ hạ ——” vài ngự y đáng thương lập tức “phốc” mộttiếng quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Bỗng nhiên, một cung thị vội vàng từ ngoài cửa chạy vào hồi bẩm: “Bệ hạ, Lí thái y đã trở lại!”
Vài ngự y nghe nói Lí thái y ra ngoài điều tra bệnh đã trở về, đều là mộttrận kích động tuyệt xử phùng sinh (sống lại tại chỗ).
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền thấy một lão giả râu hình chữ bát đi đến,bộ dáng phong trần mệt mỏi hiển nhiên là mã bất đình đề (không dừngngựa) gấp trở về.
Hắn hướng nam nhân hành lễ, quétcũng không thèm quét đồng liêu đang quỳ gối một bên, tiếp theo lập tứcđi đến bên giường dò xét một phen, người trong phòng cấm thanh bất động, sợ làm ra tiếng vang gì đưa tới mệnh lệnh “Tha ra ngoài chém ” của namnhân.
Lí thái y chẩn đoán bệnh xong quay đầu, cứ nhưlà mới phát hiện đồng liêu đang quỳ trên mặt đất, chỉ thấy hắn khôngkiên nhẫn phất tay nói: “Các ngươi ngăn ở người này làm cái gì, bệnhnhân cũng không đợi các ngươi cãi vã như vậy, đi ra ngoài đi ra ngoài,đợi lát nữa muốn các ngươi giúp thì tự nhiên sẽ gọi các ngươi!”
Nam nhân không mở miệng, xem như ngầm đồng ý cầu tình của Lí thái y.Vài ngự y lúc này mới hoang mang rối loạn đi ra ngoài.
Thị tòng đóng chặt cửa, phòng trong chỉ còn lại có nam nhân cùng Lí thái y , đương nhiên còn có hai tên quỷ đang nghe lén ở chân tường, lúc này bọnhọ đã chuyển dời đến bên giường.
“Chậc chậc, thật là một tiểu mỹ nhân nha, phải chết sao? Quá đáng tiếc!” Mỹ nhân vẻ mặt sầu não nói.
“Thôi đi ngươi!” Hắn khinh thường nói, “Rõ ràng là một bộ dáng e sợ thiên hạ bất loạn!”
“Ttiểu quỷ ngươi làm gì cứ phải vạch ra lời ta thế a?”
Đang muốn tổn hại nàng vài câu, bỗng nhiên đã bị rống giận của nam nhân ở một bên hấp dẫn đi.
“Ý của ngươi là, hắn đã thành hoạt tử nhân?”Nam nhân thanh âm bình tĩnhgầm nhẹ, gương mặt dễ nhìn bởi vì tức giận mà có vẻ âm trầm, tràn ngậpthô bạo tựa hồ giây tiếp theo sẽ đem đầu người này bóp nát.
Lí thái y bất ti bất kháng (không kiêu ngạo không siểm nịnh) đón nhận cơngiận của nam nhân mà giải thích: “Đúng là như thế, bệ hạ. Trước mắt cóthể duy trì loại tình huống này đã là vạn hạnh! Hạ quan trước đó đã nóiqua, Bắc Linh hoàng tử thân yếu, chịu không nổi sự tình quá kích, đaulòng dồn nén tổn hư khí quan tự nhiên sẽ ho ra máu. Hơn nữa lúc này ylại thân mang kịch độc, độc khí công tâm, lại nghiêm trọng.”
“Trúng độc? Y tại sao lại trúng độc? Trúng loại độc gì?”Nam nhân vừa nghe, hai mắt đỏ đậm vội quát.
Lí thái y nhìn vị quân chủ liên tiếp nổi giận này, thở dài nói: “Kỳ thậtBắc Linh hoàng tử sở dĩ trúng độc, bệ hạ ngài cũng có một nửa tráchnhiệm trốn tránh không được!”
“Trẫm? Là trẫm khiến hắn trúng độc?”
Lí thái y hơi hơi vuốt cằm, nói tiếp: “Bệ hạ, tuy rằng hạ quan cũng khôngdám vọng đoán mục đích ngài làm như vậy.. nhưng là, ngài ở trên ngườiBắc Linh hoàng tử hạ tâm cổ đi! Cổ trùng dùng huyết của bản thân dưỡngthành có thể có cùng ý thức chủ nhân tương thông, để nó hạ trong cơ thểký chủ, mặc kệ hai người cách xa nhau bao xa, chỉ cần cổ chúa phát ramệnh lệnh, cổ trùng có thể truyền đạt cho ký chủ, hoặc là nói âm thầmkhống chế thể xác và ý thức ký chủ. Kỳ thật, vậy cũng chưa phải là độc,chẳng qua là lợi dụng cổ làm môi giới đạt thành thao túng! Bất quá không tốt ở chỗ, loại cổ trùng này sẽ phóng thích một loại dịch thể, nếukhông gặp phải Long tiên thảo thì sẽ không tổn hại nặng, nếu gặp gỡ Long tiên thảo, vậy sẽ tạo thành độc dược kịch tính. Mới bắt đầu phát tátthì ngực sẽ đau đớn, khi đến quá trình trung cấp là thất khổng (lỗ)huyết lưu không ngừng, giai đoạn cuối cùng là chết bất đắc kì tử, hơnnữa là cái chết cực kỳ thống khổ! Long tiên thảo bởi vì không thích hợpvới khí hậu quốc gia của chúng ta cho nên người Sở Kinh rất ít gieotrồng, nhưng ở Xích Tương nó cũng là một loại gia vị thức ăn thập phầnthông thường.”
Sắc mặt nam nhân xám xịt đi đến bêngiường thiếu niên tinh tế an tường với hơi thở mỏng manh, sau đó đưa ynâng dậy, gắt gao ôm vào trong ngực, thần tình vô cùng bi thương, “Líthái y, cứu y! Trẫm mệnh lệnh ngươi lập tức đem độc trên người y giảiđi.”
Lí thái y khó xử chắp tay lạy nói: “Xin thứ chohạ quan vô năng! Bệ hạ, trước mắt, hạ quan chỉ có thể dùng dược vật ngăn cản nọc độc lan tràn, về phần giải độc.. thỉnh bệ hạ lại cho hạ quanthêm chút thời gian, hạ quan sẽ hết sức nghiên cứu chế tạo giải dược!”
“Ngươi phải nghiên cứu chế tạo bao lâu? Một tháng? Một năm? Hay là mười năm?”Nam nhân cắn răng nói.
“Bệ hạ..” Lí thái y bất đắc dĩ cúi đầu, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì lại tiến lên từng bước trả lời, “Bất quá, bệ hạ có thể phái người đitìm một người tên là ‘ Thánh dược thủ ’, hạ quan nghe nói người nàykhông chỉ có y thuật cao minh, hơn nữa am hiểu giải độc. Chẳng qua người này không có chỗ ở cố định, yêu thích du ngoạn chung quanh, hơn nữatính cách quái dị, nghe đồn hắn chỉ trị liệu khi cảm thấy người này cùng mình hữu duyên và người có thể làm được một yêu cầu hắn đưa ra!”
“Trẫm mặc kệ hắn là không có chỗ ở cố định hay tính cách xảo quyệt, tóm lạiquật địa ba thước cũng phải đem hắn đào ra!”
………
“Ai, chỉ sợ phải tìm được tên dược thủ gì đó, khó nha!” Nghe xong mỹ nhânlắc đầu thở dài, ” bộ dáng này của Tiểu mỹ nhân thật ra lại là mắt không thấy thì tâm sẽ tịnh, nhưng sẽ là bó buộc thống khổ của người này.”
“Này, ngươi, ngươi đang làm gì? Đừng tưởng rằng mỹ nam tử người ta nhìn không thấy ngươi, thì ngươi có thể tùy tiện phi lễ người ta nha!” Hắn chỉ vào mỹ nhân bỗng nhiên đi đến sau lưng nam nhân thở dài ôm đối phương, oaoa kêu lên.
Mỹ nhân không phục quay đầu lại trừng, “Gọi là gì? Nhi tử hoàng đế của ta, để nương ôm một cái cũng không được sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.