Ngày thứ hai tỉnhlại, lão thái dương đã thăng cao. Tử Li xoa xoa đôi mắt buồn ngủ lại ởtrên giường lười trong chốc lát mới chầm chập bò lên.
Nhìn vị trí người bên cạnh đã lạnh đi, nhìn nhìn lại căn phòng trước mắt không có một bóng người.
“Đi cũng không lên tiếng gọi, rất không nghĩa khí ! Uổng cho ngươi tối hômqua còn Tử Li huynh Tử Li huynh kêu đến thân thiết như vậy!” Tử Li đô đô miệng la ó xốc lên chăn đi xuống giường, liền thấy trên bàn có một tờgiấy bị chặn.
“Bởi vì chợt có việc gấp đành rời đitrước, bất quá thấy Tử Li huynh buồn ngủ nên không đành lòng quấy rầy,cho nên lưu lại tờ cáo chi này. Hi vọng Tử Li huynh sớm ngày thoát khỏikiếp trốn chạy, sau này còn gặp lại! Mạc Thương Cảnh kính thượng.” Tử Li có chút bực mình đặt mông ngồi ở trên ghế.
Có việcgấp? Cũng không biết là thật hay giả! Vốn đang trông cậy vào hắn có thểgiúp đỡ mình một phen! Lại lập tức nghĩ thầm: người ta cùng ngươi khôngthân cũng chẳng quen làm gì phải ăn no rỗi rãi vác lấy đại phiền toáingươi?
“A~~~!” Tử Li sầu não cào cào tóc, mình đãchạy ra bốn ngày, cũng không biết kinh thành bên kia động tĩnh như thếnào! Tình hình trước mắt thật là có điểm mơ hồ, vẫn luôn cảm thấy mìnhcứ như Tôn hầu tử trở mình như thế nào cũng không ra khỏi ngũ chỉ sơn(năm ngón tay) của biến thái nam nhân kia.
“Dừngdừng, lão tử như thế nào lại ở đây diệt chí khí của mình đề cao uy phong người khác nha! Cứ việc phóng ngựa lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-tu-dien-ha/1351307/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.