Chương trước
Chương sau
Nhưng khi Khương Tú Nhuận định thần lại, phát hiện mình trong lúc vô tình đã phá vỡ nhân duyên của Đậu tiểu tướng quân thì đã quá muộn.

Dù sao những lời nàng mới nói cũng xuất phát từ đáy lòng. Tự định chung thân đâu được công nhận. Mặc dù Bạch Thiển không coi trọng cuộc sống xa hoa ở Đậu gia, thế nhưng Đậu Tư Võ không thể không nhận phụ mẫu của mình được, cuối cùng Bạch Thiển rơi vào bước không gả nổi cho nhà tử tế, đây là tội gì cơ chứ?

Đậu Tư Võ mặc dù bụng đầy lửa giận vẫn cố nén xuống, định hỏi mẫu thân mình hà khắc thế nào, nhưng lại chợt nhớ tới những lời mắng nhiếc mà bà dùng với Bạch Thiển, đành phải im lặng, ỉu xìu xin cáo từ rời khỏi hành cung. 

Đậu Tư Võ vừa rời đi, Phượng Ly Ngô lại tới.

Sáng sớm, Phượng Ly Ngô sau khi bái tế tổ tông, hồi cung mới phát hiện Khương Tú Nhuận ôm Bảo Lý rời đi.

Vừa bước sang năm mới, nàng làm như vậy rõ ràng là đang tức giận.

Phượng Ly Ngô nghĩ có lẽ do mấy lời chàng nói hôm qua, ghét bỏ Ba quốc của nàng nhỏ bé, khiến cho nàng không vui.

Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại không cho rằng mình có lỗi. Cái chữ "nhỏ" này rất đặc biệt.

Ngươi nếu dùng nó để miêu tả "độ lớn" của nam tử, thì nhất định là một trận đổ máu, huyết văng xa cả tấc mới dừng.

Thế nhưng nếu nói Ba quốc nhỏ, thì đó là sự thật rành rành ra, đâu phải thứ giấu trong đũng quần, vậy mà nàng còn không cho người ta nói?

Hơn nữa nếu như chàng không lên tiếng, chẳng lẽ để mặc nàng đưa nhi tử trở về Ba quốc rồi thành quốc quân Ba quốc à?

Phượng Ly Ngô cảm thấy mình cực kì có lý, nhưng lại không chịu nổi cảnh ăn tết một mình. Càng nghĩ, càng cảm thấy mình nên cho Khương Tú Nhuận một bậc thang, chủ động đi tìm nàng. Dù sao một ngày đã trôi qua, nàng có giận cũng giận cả ngày, lúc này chắc cũng đã hạ hỏa rồi.

Sau khi Phượng Ly Ngô đến hành cung dò hỏi, mới biết cả ngày hôm nay Khương Tú Nhuận nhốt mình trong thư phòng, chàng liền nhấc bước tới đó.

Còn chưa vào cửa, cách một bức sa mỏng trông thấy nàng đang chăm chú đọc sách.

Khương Tú Nhuận là một nữ tử xinh đẹp tuyệt luận, nếu chỉ nhìn bề ngoài, rất dễ khiến cho người ta hiểu nhầm nàng là một mỹ nhân xinh đẹp như bình hoa mà không có đầu óc.  Nhưng nếu như đã chứng kiến tài hoa của nàng, liền khiến người ta cảm thấy nàng không thua kém gì bậc nam tử hán cả. Phượng Ly Ngô đôi lúc cảm thấy, Khương Tú Nhuận thành thục chín chắc trước tuổi, nàng có lối suy nghĩ quảng đại nhìn xa trông rộng.

Kiểu suy nghĩ này, nếu như áp dụng trong việc xử lý quốc sự, tất nhiên là thuận buồm xuôi gió, không dây dưa dài dòng. Thế nhưng nếu áp dụng vào chuyện tình cảm nam nữ, thì nàng đôi khi tỏ ra quá mức lạnh nhạt quyết tuyệt.

Điều này luôn khiến cho Phượng Ly Ngô cảm giác lo được lo mất.

Giống như hiện tại, trong tay nàng cầm cuốn sách, nhưng ánh mắt không hề dao động, tựa hồ như tâm trí xuyên qua đó nhìn về nơi xa mà chàng không biết tên.

Phượng Ly Ngô trong lòng căng thẳng, không khỏi bước nhanh vào trong phòng, vòng tay ôm lấy nàng.

Khương Tú Nhuận đúng là đang ngẩn người, sau khi thấy có một đôi tay đột ngột ôm lấy mình, dọa nàng nhảy dựng lên. Quay lại nhìn thấy là Phượng Ly Ngô, nàng liền mím môi không nói gì.

Phượng Ly Ngô đứng trước mặt Khương Tú Nhuận, thói quen nhường nhịn nàng lại trỗi dậy, với cả chàng cảm thấy đây chỉ là cãi nhau thông thường mà thôi, cũng không phải đại sự gì, dỗ dành nàng một chút cũng được.

Cho nên, chàng cũng không nói ai đúng ai sai, càng không hỏi tới vì sao nàng rời cung, coi như không có chuyện gì hỏi nàng đã dùng bữa chưa, chàng tới giờ này còn chưa được ăn gì, rất đói bụng.

Khương Tú Nhuận trầm mặc một chút, liền phân phó đầu bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho Hoàng đế.

Vì năm mới, cho nên trong phòng bếp đều đầy đủ đồ ăn, canh cũng hầm mấy nồi đề phòng chủ tử truyền gọi. Giờ chỉ việc múc ra bát, cho thêm chút đậu hũ, liền có một bát canh nóng sốt ngon miệng, còn đồ ăn mặn cũng chỉ cần cắt chút thịt bày ra đĩa là xong.

Một lát sau, đồ ăn đã được chuẩn bị xong.

Phượng Ly Ngô muốn Khương Tú Nhuận bồi chàng ăn cơm, Khương Tú Nhuận liền ngồi xuống trầm mặc bắt đầu ăn.

Đối với việc biểu đạt áy náy Phượng Ly Ngô thực sự không am hiểu. Từ sau khi chàng lên ngôi, càng không chỗ thi triển. Chàng biết nữ nhân trước mặt hiện đang tức giận, thế nhưng ngoài việc chờ nàng nguôi giận ra, chàng cũng không có cách nào cả.

Hai người trầm mặc dùng cơm xong, chàng liền nói:

- Nếu không có chuyện gì, nàng cùng trẫm hồi cung được không? Mấy ngày nay trẫm không cần lên triều, vừa vặn có thời gian rảnh bồi nàng và Bảo Lý.

Khương Tú Nhuận không muốn hồi cung, liền đặt bát đũa xuống, nhận chén nước muối thị nữ đưa đến súc miệng nói:

- Trong cung nhiều người, có chút ồn ào, không bằng ở hành cung thanh tịnh.

Phượng Ly Ngô lập tức đáp:

- Vậy... Trẫm ở lại đây với nàng.

Khương Tú Nhuận chỉ văn thư trên bàn nói:

- Văn thư Ba quốc vừa mới đưa tới, ta cần chút thời gian xử lý công vụ, Bệ hạ ở đây cũng không có ai bầu bạn, còn không bằng hồi cung đi, tất nhiên sẽ có người trông nom chu toàn.

Phượng Ly Ngô biết nàng chưa nguôi giận, liền kéo tay nàng không buông:

- Trước kia đều là nàng bồi trẫm xử lý công vụ, hôm nay trẫm giúp nàng mài mực nhé?

Nói xong, chàng thực sự xắn tay áo ra dáng thư đồng giúp Khương Tú Nhuận mài mực.

Khương Tú Nhuận cũng hiểu tính cách Phượng Ly Ngô, hôm nay chàng như vậy chính là muốn nhận sai với nàng. Nàng cũng không phải người nhỏ mọn, ngược lại không muốn tiếp tục tức giận với chàng nữa, nên sau khi viết một hồi, liền đẩy đầu chàng nói:

- Ta đâu giống như chàng, vừa phục thị bên cạnh vừa nhìn lén?

Phượng Ly Ngô lại liếc mắt vài lần sau nhìn ra sầu não của nàng, liền cau mày nói: 

- Tài chính ba quốc sao lại căng thẳng như vậy?

Khương Tú Nhuận mím môi nói:

- Nước nhỏ quá, không được rộng lớn như Đại Tề, có nhiều khoản phải giật gấu vá vai.

Phượng Ly Ngô mặc dù  bị nàng mỉa mai, vẫn thuận theo ôm nàng vào lòng:

- Đâu chỉ là nước nhỏ, lòng dạ của quốc quân ở đó còn nhỏ hơn, ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, nàng đừng giữ trong lòng. Nếu như nàng không thích nghe, sau này ta gọi nàng là nữ vương Nhã Luân của Đại Ba quốc có được không?

Khương Tú Nhuận nghe giọng dở dở ương ương của chàng, không nhịn được bật cười, Phương Ly Ngô lập tức bắt lấy cơ hội, vươn người đến hôn nàng một cái, rồi ôm chặt lấy nàng, tìm hiểu chỗ lớn nhỏ của nữ vương.

Sau một hồi hồ nháo, hai người  mới nghiêm túc lại. Phượng Ly Ngô cầm văn thư Ba quốc trình lên, nhìn sơ qua liền phát hiện mấy khoản chi tiêu lớn nhất của Ba quốc chính là tiến công Tề triều và Lương quốc.

Chàng nghĩ ngợi, sửa lại số tiền cần tiến cống Tề triều, sau đó hỏi nàng:

- Thế này được không?

Khương Tú Nhuận nhìn lại, giảm hơn một nửa, nhưng dù sao cũng chỉ là số tiền lẻ, chần chừ đáp:

- Thế này cũng được à?

Phượng Ly Ngô nói: 

- Ba quốc năm nay vừa mới chống cự Nhung quốc, lấy cớ lương thực thiếu hụt, tiến cống giảm phân nửa, các thần tử cũng không tiện nói gì. Dù sao tính mạng của bọn họ là do nữ vương Ba quốc cứu về, nếu đuổi theo đòi tiền, trẫm tất sẽ không quên, khi đó bọn họ liền trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa.

Khương Tú Nhuận lại không yên lòng:

- Mấy năm nay chàng liên tục dụng binh, nếu tiến cống ít đi, khoản thâm hụt này sao lấp được? Chỉ sợ sau lưng thần tử lại nghị luận không hay.

Ánh mắt Phượng Ly Ngô lóe lên, ẩn ẩn lộ ra hung quang nói:

- Khẩu vị của trẫm lớn hơn bọn họ tưởng nhiều, thiếu tiền khác tự có chỗ bù vào.

Bởi vì liên quan đến nội chính Tề triều, Khương Tú Nhuận cũng không tiện hỏi nhiều. Nếu Phượng Ly Ngô đã mở lòng từ bi, không thu tiền triều cống của Ba quốc, nàng tội gì không tiếp nhận cơ chứ.

Hơn nữa tiến cống cho Lương quốc cũng rất nặng. Trước kia Ba quốc với Nhung quốc chiến tranh, Lương quốc lại bàng quang ngồi nhìn, không có lý do gì phải tiếp tục tiến cống cho Lương quốc cả.

Dù sao An Tức hiện đang ở giữa Lương quốc, vẫn dùng vũ lực khiêu chiến, cho nên Lương quốc cũng chẳng dám tùy ý xuất binh chinh phạt Ba quốc. Thế là Khương Tú Nhuận vung bút lên, bỏ hẳn khoản tiền tiến cống Lương quốc.

Sau đó các khoản chi khác bỗng nhiên thoải mái hơn hẳn, tâm trạng nàng cũng vì thế mà buông lỏng.

Phượng Ly Ngô thấy Khương Tú Nhuận lộ ra ý cười, trong lòng liền thở phào, cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục đón năm mới. Liền vừa ôm vừa dỗ dành Bảo Lý mới tỉnh ngủ xong, đi vòng vòng quanh phòng.

Bảo Lý phát âm vẫn chưa rõ, ôm cổ chàng nói:

- Đốt pháo... Đốt pháo!

Phượng Ly Ngô biết nhi tử muốn mình đưa đi đốt pháo hoa như đêm qua, liền ôm lấy nhi tử, đi vào đình viện đốt pháo hoa.

Hành cung nằm trong thành Lạc An tràn đầy không khí ấm áp hoà thuận vui vẻ, ngược lại phủ Bình Xuyên vương ở  Ba quận lại lạnh lẽo âm khí.

Phượng Vũ cầm mật báo trong tay, đọc lướt quá, ánh mắt càng lúc càng trở nên âm lãnh, cuối cùng hung hăng nện lên trên người Tần Chiếu đang quỳ dưới đất.

- Đúng là phế vật! Chuyện đơn giản như vậy phái ngươi đi làm cũng không xong! Phượng Ly Ngô tại sao lại có thuốc chữa bệnh dịch? Chẳng lẽ... là do ngươi tiết lộ ra ngoài? 

Nói tới đây hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tần Chiếu.

Tần Chiếu vội vàng dập đầu nói:

- Vương gia minh giám, ta có mối thù không đội trời chung với Phượng Ly Ngô, sao có thể tiết lộ giải dược cho hắn cơ chứ? Chỉ là loại tỏi giải dược thực chất chính là tỏi lê đặc sản của Ba quốc. Nữ vương Ba quốc trước khi tới Lạc An đã mang theo rất nhiều tỏi lê, có lẽ vô tình phát hiện ra thứ này có thể ngăn chặn bệnh dịch, nàng ta liền nấu canh cứu tế nạn dân, chó ngáp phải ruồi, giải được kế mà vương gia bài bố.

Phượng Vũ nghe xong, trầm mặc một hồi.

Thế cục được bố trí tỉ mỉ liên hoàn, vốn dĩ không có kẽ hở, vừa khiến tình hình thành Lạc An hỗn loạn, vừa có thể lay động nhân tâm, nếu như làm tốt, thậm chí còn có thể lấy được tính mạng của Phượng Ly Ngô.

Thế nhưng là hết lần này tới lần khác bị Khương Tú Nhuận nhẹ nhàng hóa giải. Điều này khiến  Phượng Vũ có thể nói cái gì? Chẳng có gì để nói ngoại trừ nói nữ nhân này thật sự là tướng vượng phu.

Hiện tại Phượng Vũ cực kỳ hối hận, lúc trước bắt được nàng rồi không nên để cho nàng có cơ hội chạy thoát. Nếu một mực trói chặt Khương Tú Nhuận ở bên người, có khi trong lòng nàng liền có hắn. Tình cảm phải ở cạnh nhau bồi đắp, có khi con cái giờ cũng có cả đôi ba đứa, chứ nào giống như Phượng Ly Ngô, qua thời gian lâu như vậy cũng chỉ có một nhi tử?

Nghĩ tới đây lòng lại mang tương tư, hắn đứng dậy ngón tay vỗ về gẩy nhẹ phượng cầm. Chiếc đàn này là ngày trước khi nàng bị ép lưu lại bên cạnh hắn, ngày ngày gẩy đàn cho hắn nghe, từng dây đàn đều được ngón tay nhỏ nhắn của nàng vỗ về qua. 

Bình thường, Phượng Vũ không cho ai động vào chiếc đàn này, thi thoảng hắn sẽ tự mình đánh một khúc, âm thanh tương tư lượn lờ quẩn quanh.

Tần Chiếu đứng bên cạnh nhìn vậy, đột nhiên mở miệng nói:

- Vương gia, Dương gia Như Nhứ tiểu thư bị Phượng Ly Ngô từ hôn, nàng ủy thác ta gửi cho vương gia một phong thư.

Nói xong hắn liền  lấy thư ra, hai tay dâng lên cho Bình Xuyên vương.

Phượng Vũ nhận lấy thư đọc lướt qua, sau khi xem xong tâm tình tốt lên không ít, không còn vẻ qua loa lạnh nhạt như vừa rồi.

Hắn quẳng lá thư lại, ra hiệu cho Tần Chiếu cũng mở ra xem, cười lạnh nói:

- Đúng là kẻ biết xem thời thế, thấy bản thân không gả được cho Phượng Ly Ngô, liền muốn trèo lên người bản vương, loại nữ nhân như thế này, chẳng trách Phượng Ly Ngô không để vào mắt...

Nói đến đây, hắn lại nhớ tới Khương Tú Nhuận, than tiếc chính mình bây giờ mặc dù sắc đẹp vờn quanh, thế nhưng đều chỉ là những túi da trống rỗng, chẳng ai so được với nàng cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.