Bạch Thiển hiện tại đang ở trong binh doanh lịch luyện, cho nên tâm tư càng lúc càng linh hoạt, nghe KHương Tú Nhuận nói vậy liền hiểu ra nguyên do bên trong.
Dịch bệnh lần này mặc dù khả năng rất lớn là do Dương gia làm ra, thế nhưng nếu cứ vậy mà định tội cho Dương gia, sợ là những kẻ muốn thiên hạ đại loạn sẽ nhân cơ hội nói Phượng Ly Ngô chống lại tiên hoàng soán quyền đoạt vị, sau đó dùng kế hoa mai truyền bệnh dịch để vặn ngã thế gia. Đến lúc đó thanh danh bạo quân của Phượng Ly Ngô sẽ vững như bàn thạch, không thể thay đổi nổi.
Cho nên Phượng Ly Ngô thuận nước đẩy thuyền, trước đó phái người lộ chân tướng cho Dương gia, để bọn họ tự loạn trận cước, trên triều lại náo loạn một trận, sau đó mượn cơ hội thoái thác hôn sự với Dương gia, khiến cho họ không thể bắt bẻ.
Đồng thời cũng cảnh cáo Dương gia, từ đó về sau không thể cố tình làm bậy.
Bạch Thiển mặc dù nhìn thấu, nhưng lại không ham mê mấy chuyện bày mưu tính kể thế này. May mà chủ tử của nàng ta là người tâm tư sáng suốt, phu thê hai người cũng đều là tay hảo thủ quyền mưu, cho nên ở phương diện này cũng không cần những thuộc hạ như nàng quan tâm.
Phượng Ly Ngô giải trừ được hôn ước với Dương gia thì thoải mái rồi, còn Dương gia thì lại lâm vào lo âu.
Vệ quốc quân trở về phủ trái suy phải nghĩ, luôn cảm thấy chuyện này chút khuất tất, tại sao lại có ám vệ trong cung chỉ vì một thỏi vàng ngày xưa của ông ta mà chấp nhận làm chuyện đầu rơi máu chảy, phản chủ như vậy? Nhưng việc tới nước này, dù có nghĩ ra cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Sau khi giáo huấn nữ nhi một trận, Vệ quốc quân liền ép hỏi nàng ta về lai lịch của gốc mai kia.
Dương Như Nhứ biết được hoàng đế lấy lý do nàng bát tự xui xẻo để giải trừ hôn ước, khóc lóc còn ác hơn cả khi chịu cái tát của phụ thân khi nãy.
Nàng ta từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo, toàn tâm toàn ý muốn làm hoàng hậu. Không ngờ đầu tiên bị Phượng Ly Ngô kéo dài hai năm, sau lại dùng phương thức không thể chịu nổi như vậy để giải trừ hôn ước. Từ đây về sau nàng sao còn có thể gả cho ai được nữa?Cho dù gia đình vương hầu cũng không muốn kẻ mang danh tai tinh như nàng làm dâu.
Rút hết can đảm, nàng ta nói rõ mọi chuyện tư tình của bản thân với Phượng Vũ ra cho phụ thân nghe.
Vệ quốc quân lúc ấy chỉ muốn dùng gậy đánh nữ nhi chết luôn cho rảnh nợ, nhưng bị Dương phu nhân ngăn cản lại.
Giờ Thánh thượng xem thế gia là cái đinh trong mắt, chút xíu thể diện cũng không chừa lại cho Dương gia, cơ nghiệp trăm năm sao có thể cứ như vậy tuột dốc được? Hiện tại chúng ta không thể treo cổ mãi trên một thân cây được, cũng phải tìm đường sống cho bản thân.
Nghe đại phu nhân nói vậy, Vệ quốc quân đầu tiên là giật mình, muốn mắng cách nhìn nông cạn của phụ nhân, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại, thế cục biến hóa, đúng thực là khó dò.
Nếu nữ nhi đã cùng Bình Xuyên vương có tư tình, cũng không có cách nào thay đổi cả. Phượng Ly Ngô cứ từng bước đè ép thế gia, đến lúc đó mấy đại thế gia liên hợp lại không chừng sẽ thay đổi thời vận quốc gia cũng nên.
Nữ nhi của ông ta, khi mới sinh ra đã được mời thầy tướng số tới coi số mệnh. Vị kia nổi danh là người đoán mệnh chính xác, ông ta đã nói nữ nhi chính là có mệnh cách phượng cung.
Nghĩ đến điều này, Vệ quốc công ngược lại hạ cây gậy trong tay xuống, mệnh lệnh Dương Như Như mấy ngày tới không được phép ra khỏi cửa, ở tại khuê phòng tu tâm dưỡng tính.
Dương Như Nhứ vừa đi vừa khóc trở về khuê phòng, nhưng trong lòng thì âm thầm mắng chửi Khương Tú Nhuận.
Nữ nhân này, khắp nơi đoạt tiên cơ của mình, bây giờ lại tới cướp đoạt phượng mệnh của mình, quả là có tướng yêu cơ, nhất định không thể bỏ qua cho cô ta như vậy được.
Hơn nữa, trong kinh thành nổi lên bệnh dịch, nhưng nhờ canh thánh nữ do chính tay nữ vương Nhã Luân Ba quốc nấu mà được ngăn chặn. Khi trời sắp vào tháng chạp, bệnh dịch cũng chính thức chấm dứt hẳn.
Khắp kinh thành đều hô hào nghĩa cử cao đẹp của nữ vương Ba Quốc, còn lan truyền tình hảo hữu của Đại Tề với Ba quốc vĩnh thế đồng minh.
Mượn cơ hội này, Đậu Tư Võ lại lần nữa nhắc chuyện mình muốn nạp nữ tướng Ba quốc Bạc Thiển vào phủ.
Tuy Đậu tiểu tướng quân bề ngoài cao lớn thô kệch, thế nhưng mẫu thân hắn Đậu phu nhân khi còn trẻ từng là mỹ nhân nổi danh kinh thành.
Mỹ nhân chọn con dâu, ngoại trừ gia thế nhà cửa, bề ngoài cũng đòi khỏi khắt khe.
Thế nhưng khi nhi tử nhắc tới tên Bạch Thiển, từ gia thế bề ngoài học vấn toàn bộ không một chuyện nào khiến bà hài lòng nổi.
Hơn nữa, người khác không biết lai lịch của nàng ta, nhưng Đậu phu nhân sao có thể không biết? Rõ ràng ngày xưa chỉ là một thị tỳ của tiểu Khương công tử.
Nếu như là một người bình dân thì cũng chẳng làm sao. Nhưng đằng nay nữ tử đã từng làm hạ nhân sao có thể trở thành con dâu Đậu gia được? Cho dù bây giờ là nữ tướng quân Ba quốc, thế nhưng Ba quốc cũng chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé, sao có thể lên nổi mặt bàn?
Còn có lời đồn nữ vương với hoàng đế có con riêng với nhau, người như vậy sao có thể nhập cung làm hậu? Nàng ta dìu dắt một thị nữ lên làm nữ tướng quân, còn định cho cô ta vào cửa Đậu gia? Mơ mộng hão huyền.
Chỉ là bởi vì hôn sự của nhi tử, cho nên trong phủ cũng náo loạn mấy trận, Đậu phu nhân không có khí lực kêu khóc dai mặt như nhi tử, đành rút bội đao của phu quân ra, đặt trước mặt nhi tử, nói rằng nếu hắn khăng khăng muốn nạp nữ tử kia vào phủ, liền một đao giết luôn mẫu thân bà cho xong.
Cho dù hoàng đế tự mình hạ chỉ, bà cũng đặt cây đao này trước mặt hoàng đế, xin hoàng đế ban chết. Đến lúc đó không còn tại thế, Đậu Tư Võ dù có cưới heo nái vào cửa, bà cũng không xen vào được.
Nhất thời dù sắp tới năm mới, nhưng trong phủ Đậu gia lại gà bay chó sủa.
Đậu Tư Võ lần nữa bị chọc tức giận bỏ đi, chạy tới hành cung Khương Tú Nhuận đón tết.
Mặc dù huynh trưởng tẩu tử không có ở bên cạnh, nhưng hành cung Khương Tú Nhuận vẫn đầy không khí đón năm mới, đèn lồng đỏ chót được treo lên cao khắp hành cung ngập trong sắc đỏ.
Tiểu Bảo Lý đã có thể chạy được bước nhỏ, mặc chiếc áo thêu mà đỏ được Khương Tú Nhuận sai người may cho, đang chạy loạn trong sân viện.
Nàng mặc dù muốn ở trong phủ ăn tết, nhưng Phượng Ly Ngô mở lời, thương cảm nữ vương ăn tết xa nhà, mời nữ vương vào cung cùng nhau đón giao thừa.
Cho nên đêm ba mươi, nàng thay lễ phục, dẫn theo Bảo Lý lên xe ngựa tiến cung.
Bảo Lý ôm con chó nhỏ cũng mặc một bộ y phục màu đỏ thêu kim tuyến, vô cùng đáng yêu. Đứa trẻ phấn điêu trác ngọc trông giống như một bức tranh tết vậy.
Trong cung hàng năm đều tổ chức yến hội để hoàng đế và quần thần cùng nhau đón chào năm mới.
Bởi vì trước đó có lời đồn Thánh thượng chèn ép thế gia, cho nên muốn trấn an lòng người, Úy quốc công gia Úy Chung tự mình làm chủ muốn Hoàng đế có niềm vui trùng phùng dịp năm mới, mời Thái hậu ẩn cư niệm Phật xuất môn dự yến.
Đây xem như thành toàn một năm đoàn viên, cũng nhằm chấm dứt lời đồn Hoàng đế bất hiếu giam cầm Thái hậu.
Mấy năm qua đi, trên khóe mắt và trán Úy Thái hậu đã đầy nếp nhăn, vốn trời sinh yêu cái đẹp, cho nên bà vẫn ăn mặc lộng lẫy như cũ.
Thế nhưng cả người không hề toát lên không khí vui mừng mà lại băng lãnh, ngay cả Mao đại tổng quản làm bạn bên người cũng bộc lộ thái độ, nửa ý cười cũng không thể hiện ra với Phượng Ly Ngô.
Văn võ bá quan nhìn thấy, đều xấu hổ thay Hoàng đế.
Nhất thời, cung yến nhìn qua thì náo nhiệt, nhưng không có chút không khí vui mừng của niềm vui gia đình đoàn tụ.
Cho tới tận khi Khương Tú Nhuận dẫn tiểu Bảo Lý vào đại điện, không khí cứng nhắc trong điện mới dần biến đổi.
Rất nhiều thần tử mặc dù lúc trước nghe nói hoàng đế có tư tình với vị nữ vương này, thế nhưng đều là nghe đồn, chưa từng tận mắt chứng kiến. Thế nhưng giờ nhìn thấy vị tiểu vương tử Ba quốc có bề ngoài y hệt như Thánh Võ đế khắc ra, quả nhiên không đoán sai, mấy thế gia trong lòng đều đánh động một cái.
Chỉ là tâm tư của mọi người khác nhau, trong điện thậm chí còn có người nhỏ giọng nghị luận.
Tào cơ Điền cơ và mấy vị phi tần được bài trí làm cảnh trong cung hôm nay cũng có mặt.
Nhìn Dao cơ ngày xưa độc chiếm Thái tử, bây giờ càng thêm yêu kiều động lòng người, càng hận đến ngứa răng. Nghe nói hoàng đế cơ hồ đêm nào cũng nghỉ tại hành cung nữ vương. Vốn mưa móc phải ban đều lục cung, giờ chỉ cho một mình nàng ta, không phải càng được tưới tắm thêm nhuần nhuyễn rực rỡ hay sao!
Nhưng điều làm cho các nàng ta được an ủi một chút, đó chính là hiện tại cho dù nữ vương được ân sủng, thế nhưng lại chỉ là vương của phiên bang khác họ, cho dù hài nhi do nàng ta sinh ra giống hệt thánh thượng, nhưng dù sao cũng là dã tử, không thể nhập vào gia phả Phượng gia được.
Úy thái hậu nhìn Dao cơ dẫn theo ấu tử chậm rãi tiến lại gần mình, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Càng nhìn đứa trẻ giống hệt Phượng Ly Ngô kia bà ta càng cảm thấy khó chịu.
Nhưng tiểu Bảo Lý cũng không nhìn ra được tâm tình của các vị ngồi ở trên cao, đôi mắt tròn mở to học theo lời mẫu thân dạy, nói lời cát tường với hoàng đề Đại Tề.
Mặc dù nhóc không hiểu tại sao phụ thân của mình, nhưng trên đại điện lại không được gọi là phụ thân, chỉ có thể gọi là Bệ hạ, nhưng nương đã dặn đi dặn lại rồi, nên nhóc phải nhớ kỹ.
Sau khi hành lễ xong, nhóc con liền không chịu nổi, nhấc chân chạy thẳng tới cạnh long ỷ, đưa tay muốn Phượng Ly Ngô ôm.
Nhìn nhi tử mặt nhỏ non nớt, Phượng Ly Ngô cũng mặc kệ lễ quân thần, giơ tay nhấc bổng Bảo Lý lên, ôm vào trong ngực, cầm bánh ngọt trên long án đưa cho Bảo Lý.
Bảo Lý há miệng cắn miếng bánh, lại chỉ vào thịt nướng trên long án, để phụ thân gắp thịt cho ăn.
Đúng lúc đó trên đại điện tiếng nhạc vang lên, nếu không ngồi gần đó, cũng không thấy đứa bé hô lên một tiếng "phụ thân".
Mặc dù có thần tử nhìn khẩu hình của tiểu oa nhi, nhìn thấy nhóc con gọi phụ thân, cũng chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy.
Thế nhưng là Úy thái hậu lại không thể nhịn, mở miệng lạnh lùng khiển trách nói:
- Dã tiểu tử từ đâu ra, lại dám loạn nhận thân!
*Dã tử: con hoang
Khương Tú Nhuận ngồi bên cạnh Phượng Ly Ngô, vừa vặn đối diện với Úy thái hậu, câu này nàng nghe được rõ ràng.
Bảo Lý vẫn ngồi trong lòng phụ thân, tất nhiên cũng nghe thấy lời Úy thái hậu nói. Chỉ là hài tử còn nhỏ, cũng không biết từ "con hoang" này có nghĩa là chỉ mình, vẫn vừa cắn thịt nướng vừa tò mò nhìn vị bà bà này.
Lập tức sắc mặt Phượng Ly Ngô trầm xuống. Chàng hối hận bản thân không nên nghe theo lời khuyên của ngoại tổ phụ, thả mẫu hậu lên điện để đón tết. Mẫu thân của chàng, đúng là không còn thuốc chữa.
Còn Úy thái hậu sau khi phá hỏng không khí xong, lại lơ đễnh coi như không có gì xảy ra, trong lòng thoải mái như trút được ngụm ác khí.
Ở đây có nhiều người, dù sao cũng là nhi tử của mình, nên bà ta cũng không trêu chọc nữa. Còn về phần Dao cơ, càng không thể trước mặt bách quan thất thố được.
Úy thái hậu chính là muốn khiến cho đôi cẩu nam nữ này tức chết.
Khương Tú Nhuận lúc này lại là mở miệng cười nói:
- Thái hậu lời ấy sai rồi, nên biết cái gọi là con hoang là ám chỉ điều gì. Chính là bên này gả cho người khác, nhưng bên kia lại hồng hạnh xuất tường cùng dã nam nhân khác có hài tử, đó mới gọi là con hoang, khiến cho cả một đời đều mang tiếng xấu, không thể ngẩng mặt trước người đời được... Còn ta thân là nữ vương Ba quốc, trong hậu cung không thiếu nam nhân đợi ân sủng. Hài nhi của ta là tiểu vương tử Ba quốc, tương lai sẽ kế thừa ngôi vị Ba vương, nó có mẫu thân tôn quý đủ rồi, phụ thân là ai, không quan trọng. Còn cách từ con hoang xa lắm!
Nàng tuy nói năng nhẹ nhàng nhu mì, nhưng từng lời đều xoáy vào tai của người xung quanh, ít nhất hai người trước mắt đều nghe rõ. Lời nàng bóc trần vết sẹo trong lòng Úy thái hậu, khiến bà ta tức giận lông mày giật ngược lên, kém chút nữa muốn đứng dậy xông lên bóp chết nữ nhân miệng lưỡi bén nhọn này.
Mà Phượng Ly Ngô cũng bị một câu "Phụ thân là ai, không quan trọng" làm cho tức giận không nhẹ.
Đón năm mới, vậy mà không khí lại không chút vui vẻ nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]