Chương trước
Chương sau
Khương Tú Nhuận trong lòng tự có tính toán, nhưng ngoài mặt là làm hòa hoãn quan hệ với Phượng Ly Ngô. Cứ như vậy, nàng khôi phục lại làm Khương thiếu phó khéo hiểu lòng người, Phượng Ly Ngô mới yên tâm chịu quay lại Đại Tề.

Một đêm này, chàng liền thuận lý thành chương nghỉ lại trong tẩm cung Khương Tú Nhuận. Phượng Ly Ngô hai năm nay cùng nàng chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, hiện tại quan hệ cùng giai nhân vất vả lắm mới tốt lên một chút thì lại phải lập tức rời đi.

Nhất thời trong lòng cảm thấy đêm xuân ngắn ngủi, ôm lấy nàng mây mưa, sau đó liền tận lực dặn dò đủ mọi chuyện.

Điều đầu tiên chàng nhắc nhở, chính là nàng không được uống thứ thuốc hại thân thể kia nữa. Phượng Ly Ngô cũng từ trong cung cấm đi ra, cho nên chàng biết có rất nhiều phi tử do bị ban canh tránh thai cho nên về sau mắc đủ loại bệnh, thân thể còn thường xuyên bị lạnh. Khương Tú Nhuận ỷ vào mình hiện còn trẻ tuổi, tùy ý không quan tâm sức khỏe, lâu dài chắc chắn sẽ lưu lại bệnh căn.

Khương Tú Nhuận mệt mỏi, nghe chàng căn dặn, nửa tỉnh nửa mê ừ à, mà Phượng Ly Ngô nói nhiều quá, nàng không nhịn được lầm bầm:

- Sao cứ dông dài như vậy, còn nói nữa thì vào lãnh cung đi, còn để cho người ta ngủ hay không?

Phượng Ly Ngô quả thực cảm thấy từ sau khi thiếu phó thăng cấp thành quốc quân, tính tình liền thối không chịu được. Chẳng có cách nào, giờ dỗ được người tới tay, đành phải điệu thấp làm nhỏ, tự mình thể nghiệm để nữ vương vui vẻ, nếu không bản thân cũng bị đày vào lãnh cung mất.

Tới ngày hôm sau, sáng sớm Phượng Ly Ngô đã trở về An Tức, sau đó mới quay lại Lạc An.

Bạch Thiển theo sau lưng Khương Tú Nhuận, nhìn đội xe Phượng Ly Ngô và Đậu Tư Võ đi xa, liền xì một tiếng khinh miệt nói:

- Ba quốc gặp phải hoạn nạn, bọn họ đều đi cả, đúng là một đám giả tạo.

Khương Tú Nhuận hỏi: 

- Trước mặt Đậu Tư Võ ngươi không nói lộ ra điều gì chứ?

Bạch Thiển đáp:

- Ngài đã căn dặn, không được hở ra chút tiếng gió, thuộc hạ không dám lắm miệng... Chỉ là giặc Nhung tới gần, nữ vương phải có chuẩn bị thôi.

Kỳ thật kế hoạch phòng ngự đã sớm được chuẩn bị. Ở bên ngoài thành trì nối liền với Nhung quốc xây dựng hào nước, dùng để ngăn kỵ binh quân Nhung.

Tướng sĩ thủ thành Ba quốc mới được thay vũ khí quân trang, lương thảo dược vật tăng lên gấp đôi, quân tốt thủ thành cũng ngày đêm được huấn luyện sẵn sàng tác chiến.

Nhưng mà trước kia khi giao chiến với Nhung quốc, Ba quốc từng thất bại khó tránh khỏi làm cho sĩ khí bị tổn thương.

Khương Tú Nhuận cũng đã cùng Bạch Thiển đọc binh thư, biết rõ sĩ khí quan trọng thế nào. Nàng ngồi lên vương liễn, đích thân đến trước thành, động viên tướng soái.

Nàng có khẩu tài cao thâm, ở Lạc An được rèn luyện qua, cho nên giờ càng có khí độ.

Nữ vương tuổi trẻ xinh đẹp, đứng trên đài cao, tình cảm dạt dào kể lại chuyện tổ tiên Ba quốc hào hùng chống lại giặc ngoại xâm, khiển trách Nhung quốc là nước man di lạc hậu, lại giảng giải nếu kiều thê trẻ nhỏ rơi vào tay man tộc, thì kết cục sẽ thê thảm thế nào.

Lời nói biểu cảm đau đớn, khiến cho những nam nhi nhiệt huyết đều không chịu đựng nổi, chỉ hận không thể ngay lập tức giết Nhung tặc, xả thân mình bảo vệ an bình cho Ba quốc, tuyệt không để nữ vương xinh đẹp và thân nhân mình bị rơi vào tay man tộc.

Bạch Thiển một mực hầu cạnh Khương Tú Nhuận, thấy giọng nói nữ vương khàn đi, thực không đành lòng liền khuyên quốc quân nghỉ ngơi một chút.

Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại lắc đầu nói: 

- Tướng sĩ Ba quốc an nhàn quá lâu, không có được sói tính như quân Nhung. Cổ họng ta đau một chút, có thể khơi dậy được nhiệt huyết trong lòng họ vậy là đủ rồi. Quốc quân không thể tự mình ra trận, sao có thể trông cậy binh sĩ xả thân hộ quốc cơ chứ?

Kim Khuê tướng quân cũng đứng cạnh bảo hộ Khương Tú Nhuận, nghe thấy lời ấy, trong nội tâm cũng thấy tân quân mặc dù là nữ tử, thế nhưng đủ ý chí đảm lược, có thể  nàng mạnh hơn lão Ba vương quá cố kia nhiều. Chỉ tiếc khi nàng lên ngôi, gặp đúng lúc quốc nạn giáng tới, nếu như để cho nàng chút thời gian chỉnh đốn quân sự, có lẽ Ba quốc chống cự Nhung quốc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đáng tiếc ngay giờ Tý đêm đó, quân Nhung nhân lúc đêm khuya lặng lẽ tiến tới, chiến tranh nổ ra.

Khi tiếng vó quân Nhung vang lên, quân cảnh giới lập tức kê tù và xuống sát đất thổi một hơi dài, tiếng tù và như tiếng sấm trầm thấp rền vang báo hiệu có quân xâm lược.

Kèn lệnh trống trận đều lập tức vang lên, thành trì bừng sáng, xạ thủ nhanh chóng vào chỗ, từng nhóm chuẩn bị ngăn địch.

Nhung quốc trước kia đã từng tấn công Ba quốc, nhưng lúc đó chỉ đánh vào Hạ thành, nơi phòng trì lỏng lẻo, sông hộ thành khô cạn, quân Nhung mới có thể áp sát dưới chân thành.

Nếu không phải Ba quốc ỷ tổ tiên lưu lại thành trì cao lớn, dũng sĩ Nhung quốc đã cho người leo tường đánh thẳng vào thành rồi.

Dù là vậy, khi đó bọ họ vây công Hạt thành nửa tháng, cũng khiến quân trong thành đói lả không còn sức chiến đấu.

Thậm chí sĩ tốt treo cờ Ba quốc trên tường thành, bởi vì đói quá eo nhỏ lại, đứng treo cờ quần bị tụt rơi xuống chân thành. Đám quân Nhung nhặt được liền cười ầm ĩ.

Từ đó bọn họ càng coi thường binh sĩ Ba quốc.

Lúc trước kia không phải Ba vương thức thời, nhanh chóng viết thư cầu hòa, nguyện ý tiến cống, có lẽ bọn họ vây thêm vài ngày là có thể hạ thành, lập tức tiến quân thần tốc vào tận Ngưỡng thành Ba quốc.

Nghe nói mỹ nữ Ba quốc xinh đẹp mê người, trên đất có rải hoàng kim khắp nơi. Nhung vương còn hứa hẹn, quân tốt nào cót thể công hãm thành trì, liền thưởng phu nhân thủ thành cho hắn làm nữ nô, hào trạch ở đó tùy ý lựa chọn vào ở.

Tham lam làm mờ lý trí, nhóm quân tốt giống như thổ phỉ hung hãn, thề muốn hạ được Ba quốc, ra sức cướp bóc đốt giết.

Đáng tiếc, lần này lại không thuận lợi như bọn chúng tưởng tượng. Còn chưa tới gần sông thủ thành, liền có một loạt kỵ binh dẫn đầu ngã xuống.

Có người kéo ngựa lại nhìn xuống, mới phát hiện hẻm núi nhỏ thông tới thành rải vô số chông sắt.

Đám chông sắt chính là những viên bi có bốn răng, tùy ý rải trên mặt đất, một gai hướng xuống đất, còn lại đều hướng lên trên. Móng ngựa một khi đạp phải lập tức đâm xuyên qua bị thương, nhiều kỵ binh trúng chiêu, té ngã trên mặt đất, người mặt đều bị chông sắt đâm trúng.

Quân Tây bắc khi dụng binh, chỉ chú trọng hai bên trực diện giao chiến tỏ rõ thực lực, rất ít ai nghĩ ra đồ vật xảo trá như vậy, đại bộ phận quân Nhung đều chưa từng nhìn thấy vật này.

Cò người nhanh trí nhặt lấy một viên bi sắt, đưa cho Nhung vương mời mưu sĩ tới xem, mới biết tên của thứ này.

Nhung vương chưa từng thấy qua vật âm tà như vậy, liền cưỡi ngựa hỏi mưu sĩ của ông ta:

- Tần tiên sinh, ngài nói đồ vật này phá giải thế nào?

Vị mưu sĩ kia khoác một tấm áo choàng màu đen, mặt và tóc tai được ẩn dưới lớp áo choàng. Khi hắn ngẩng đầu lên mới nhìn thấy một vết sẹo dài bên mặt, nhìn rất dữ tợn. Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ liền có thể thấy người này trước kia cũng là một trang nam tử hán, không biết gặp phải biến cố gì, bây giờ thành ra dáng vẻ người không ra người, quỷ không quỷ.

Hắn nhìn kỹ chông sắt, nói: 

- Đây là biện pháp nhất thời ngăn cản kỵ binh thôi, Đại vương chỉ cần sai người chuẩn bị ván gỗ, lót lên con đường kia là kỵ binh có thể đi qua. Nhưng vật này khiến ta hành quân chậm trễ, kế hoạch muốn đột kích vào ban đêm của Đại vương không thể thực hiện được rồi.

Nhung vương oán hận nói: 

- Đây là đồ vật cổ quái ở đâu ra? Đả thương nhiều tuấn mã của bản vương như vậy. Đợi bản vương dẹp yên Ngưỡng thành, không đồ thành* ba ngày không thể tiết được mối hận trong lòng!

*Đồ thành: Đồ ở đây trong từ đồ sát, ý Nhung vương nghĩa là sau khi chiếm được thành trong ba ngày liên tiếp sẽ giết người không ngừng nghỉ.

Tần Chiếu đang cư trú dưới trướng Nhung vương chỉ im lặng không nói gì, nhưng hắn suy đoán, món đồ chơi này Trung thổ mới có, cũng chỉ có vị quốc quân Ba quốc mới kế nhiệm kia có thể mân mê ra được.

Nếu là nàng, dựa vào hiểu biết của hắn về sự giảo hoạt của nàng, mấy thứ này đâu chỉ đơn giản dùng để kéo dài thời gian hành quân của Nhung quốc?

Nghĩ vậy, hắn ngược lại cảnh giác hơn, nhìn địa hình chung quanh một chút, thấy nơi chông sắt được vẩy lên là eo nhỏ giữa hai ngọn núi, trong lòng lập tức sinh nghi, đột nhiên hét to một tiếng:

- Đại vương, nhanh chóng mệnh lệnh quân ta rời khỏi sơn cốc!

Hắn vừa dứt lời, trên đỉnh núi hai bên ầm ầm vang lên tiếng đá lăn xuống sơn cốc, quân tốt còn đứng trong đó lập tức bị nện không kẻ nào thoát thân.

May thay Nhung vương và Tần chiếu đứng ở phía xa quan sát, mới thoát khỏi kết cục bị đá nện vỡ sọ.

Đội quân Nhung quốc lập tức lui lại, nhưng binh sĩ lùi lại còn khó hơn tiến lên nhiều.

Nơi đây là sơn cốc, nghiêm chỉnh mà nói, còn chưa vào tới địa giới Ba quốc!

Chỉ là không biết từ lúc nào, lại bị quân Ba quốc chui vào, bố trí được cái bẫy âm hiểm như vậy!  

Nhung vương tức giận trên lưng ngựa chửi bậy, mắng to người Ba quốc không từ nào tốt đẹp, đến địa bàn người khác ỉa bậy.

Ông ta không ngờ lần này xuất binh gặp ngay bất lợi, trong lòng phẫn uất, nói với Tần Chiếu:

- Tần tiên sinh, xem ra Ba quốc đã có phòng bị, lần này mặc dù có tiên sinh hỗ trợ chế tạo thang dây, thế nhưng nếu muốn dùng tới cũng một phen trắc trở.

Khuôn mặt Tần Chiếu ẩn vào trong chiếc mũ đen, trầm giọng nói:

- Quân tốt Ba quốc suy yếu, hiện tại chỉ dựa vào chút bàng môn tà đạo đả kích sĩ khí quân ta thôi. Đại vương đừng sơ ý trúng phải tính toán. Chỉ cần áp sát tới dưới thành, thang mây ắt sẽ có hiệu quả. Mà lần này Nhung quốc không phải đơn độc dụng binh, công tử Lưu Bội Lương quốc cũng đã hứa hẹn, nguyện trợ Nhung quốc một phần sức lực, đến khi đó đánh hạ Ngưỡng thành cũng nằm trong tầm tay... Ba quốc quốc thổ phì nhiêu, giờ còn thừa thãi lương thực, nếu chiếm được nơi đây, thực lực Nhung quốc tăng lên nhiều, đợi một ngày không xa còn có thể xưng bá Trung nguyên cũng không phải là điều không thể.

Tần Chiếu trải qua sinh tử kiếp, tính tình so với trước kia thu liễm hơn nhiều, lời tâng bốc của hắn khiến Nhung vương trong lòng hoan hỉ.

Giang sơn mỹ nhân đều chạy không thoát khỏi tay của ông ta. Giang sơn cẩm tú Ba quốc, nữ vương tuyệt sắc đều thuộc về ông ta!

Nghĩ tới đây tinh thần Ba vương càng hưng phấn, sai người chỉnh đốn quân sĩ, đưa binh sĩ bị thụ thương di chuyển đi, chuẩn bị hạ thành.

Chờ ông ta thu được nữ vương xinh đẹp vào tay, không ở trước tam quân lột y phục nàng ta, quả thực khó mà giải hận được! Nữ vương cao ngạo sau này bất quá cũng chỉ là nữ nô trong quân doanh của ông ta mà thôi! 

Lúc này đã quá nửa đêm, hai quốc gia đều không ngủ.

Khương Tú Nhuận đứng ở trên cổng thành Hạt thành Ba quốc, nhìn sơn cốc nơi xa, trong chốc lát liền nghe thám mã hồi báo.

Nàng lệnh công tượng chế tạo chông sắt có tác dụng kéo chậm được bước chân Nhung quốc, đá lớn và gỗ được cố định trên đỉnh núi cũng được chuẩn bị sẵn chờ đội quân đi qua.

Canh giữ bên phía trên, nhìn thấy quân đội phía dưới, chặt đứt dây chằng, đá lớn rơi xuống nện bọn họ vỡ toang đầu óc.

Biện pháp này, là Khương Tú Nhuận và Bạch Thiển cùng nhau nghĩ ra.

Chỉ là lúc đầu biện pháp này bị Kim Khuê tướng quân phản đối, cho rằng Nhung quân chưa phạm vào biên giới, nếu nói lý lẽ sợ rằng bên ta bị thua thiệt.

Bất quá Bạch Thiển lại cảm thấy Khương Tú Nhuận bố trí không sai. Nàng lúc ấy chỉ ra sơn cốc này, chính nghĩ rằng đây là cảnh nội Ba quốc, đáng tiếc sơn cốc này lại nằm ngoài lãnh thổ Ba quốc.

Nhưng khi các tướng lĩnh phản đối, thân là Thiên phu trưởng Bạch Thiển liền mở miệng:

- Bọn họ đã tập kết đại quân, sau khi ra khỏi sơn cốc cũng chẳng phải tới nội cảnh Ba quốc dạo chơi nhận thân. Đã dấy lên tâm tư làm trộm, cũng chẳng trách được việc người ta ngăn cửa nhà hắn lại. Binh giả quỷ dã! Đối với loại man tộc hoang dã như giặc Nhung,  không cần coi trọng cái gì mà quân tử hay lý lẽ, chỉ cần quan tâm một chữ - ĐÁNH! Đánh cho bọn hắn lên trời xuống đất, ngao ngao gọi nương, đánh cho bọn hắn nghe thấy Ba quốc là biến sắc, không dám tiếp tục gợi lên hứng khởi xâm phạm nước ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.