Nhưng vì có Phượng Ly Ngô ở đây, cho nên Khương Tú Nhuận không thể thoải mái dùng bữa sáng như thường ngày. Đành sai người bày đồ ăn lên một chiếc bàn nhỏ, sau đó nhìn Phượng Ly Ngô nói:
- Bệ hạ, mời ngài dùng điểm tâm xong sau đó liền trở về đi. Nước không thể một ngày không có vua, ngài trì hoãn ở đây cũng lâu rồi.
Bàn tay đang cầm đũa của Phượng Ly Ngô khựng lại, nhìn Khương Tú Nhuận nghiêm mặt nói:
- Trẫm đương nhiên sẽ trở về, nhưng nhất định phải mang theo nàng cùng Bảo Lý theo cùng.
Khương Tú Nhuận nhìn thẳng vào chàng nói:
- Ngài cũng biết đây là chuyện không thể nào. Ta giờ là quốc quân Ba quốc, há có thể đi theo ngài?
Phượng Ly Ngô cảm thấy ngôi vị quốc quân của cái tiểu quốc này quả như trò đùa. Nếu là ngày trước chắc chàng đã châm chọc khiêu khích một phen, nhưng bây giờ nhìn thấy sắc mặt Khương Tú Nhuận chàng ở thế yếu, liền dừng một chút, nén giận nói:
- Cương thổ Đại Tề lớn gấp Ba quốc bao nhiêu lần, nàng theo ta trở về, chẳng phải tốt hơn so với ở góc nhỏ bé này hay sao?
Khương Tú Nhuận lần này cũng không ngẩng đầu lên, cầm lấy lược hững hờ chải đầu nói:
- Ba quốc tuy nhỏ, nhưng thắng ở tự tại, không cần phải khúm núm với ai. Ta ở nơi này thoải mái tự do, bệ hạ không cần phí tâm làm gì.
Phượng Ly Ngô rốt cuộc ăn không vô, nhưng chàng biết không thể cứng đối cứng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-nu/3353748/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.