Chương trước
Chương sau
Thế là nàng vội vàng gọi Cơ Vô Cương đến, để hắn gấp rút phái mật thám, đi dò xét động tĩnh Đại Tề.

Phong vân Đại Tề biến đổi không chỉ khiến Khương Tú Nhuận phải chú ý, mà chư quốc cũng lặng lẽ chờ tin tức tân quân Đại Tề kế vị, thấp thỏm chờ đợi động tĩnh của tân quân.

Lần này minh hội biên thùy Tây bắc trở nên vô cùng quan trọng. Người chủ trì minh hội năm nay đến phiên Ba quốc. Khương quốc quân rất coi trọng cơ hội lộ mặt trước chư vương để mưu cầu danh lợi này.

Khi minh hội diễn ra, nước đông gia phải thao binh luyện mã hiển lộ quốc lực, các chư quốc sẽ thay nhau duyệt binh.

Ba vương chỉ biết thích khoe khoang, vốn liếng bỏ ra cũng chỉ có mấy thứ bề ngoài.

Cho nên trách nhiệm diễn binh được giao cho Thân Hoa kẻ kế thừa vị trí Thân Ung.

Đáng tiếc Thân Hoa tuy nắm giữ chức vị đại tướng quân, nhưng ngay cả yên ngựa còn chưa sờ qua. Cuối cùng trách nhiệm lại đẩy lên người phó tướng quân Kim Khuê.

Kim Khuê bốn mươi năm tuổi, là võ tướng do Thịnh tướng quân đã thoái ẩn một tay đào tạo ra. Trải qua thời gian dài, làm việc dưới trướng Thân gia không được trọng dụng, chỉ có thể đảm nhận chức bách phu trưởng.

Lần này nếu nói không diễn luyện được thì quá mất mặt. Thân Hoa lo lắng, không thể không đề bạt Kim Khuê lên làm phó tướng.

Thiển nhi khi mới nhập doanh, bởi vì công phu tốt nên được Kim Khuê chọn vào cánh quân một trăm người bên cạnh ông ta. Hiện nay bách phu trưởng đã thành phó tướng, Thiển nhi liền đảm nhiệm chức vụ bách phu trưởng.

Không phải Kim Khuê xem trọng Bạch Thiển, mà là do trăm người bên cạnh ông ta, chỉ có Bạch Thiển đọc thuộc lòng binh thư, hơn nữa lại biết chữ.

Mặc dù Kim phó tướng bỏ ra sức lực chín trâu hai hổ mới nhận ra mấy hàng chữ giun dế của Bạch Thiển viết chính là binh pháp Tôn tử, tuy chữ nào cũng xấu như điên, nhưng vẫn xứng danh hiệu văn võ song toàn.

Nhân tài như vậy ở đâu cũng không thể bị mai một.

Vì chúc mừng Bạch Thiển thăng chức, Khương Tú Nhuận cố ý mệnh nhà bếp chuẩn bị cả bàn thức ăn ngon, khoản đãi nữ tướng quân tương lai.

Điều này khiến Bạch Thiển thụ sủng nhược kinh:

- Tiểu chủ tử, như vậy nô tỳ không chịu nổi đâu!

Khương Tú Nhuận bế tiểu tử chui trong ngực mình ta, chỉnh lại mũ cho tiểu oa nhi, sau đó nói với Bạch Thiển:

- Khế ước bán thân của ngươi và gia tỷ không phải khế ước chết. Khi ngươi vào quân doanh ta đã xé khế ước rồi, về sau ở trước mặt người khác tuyệt đối không được nói bản thân là tỳ nữ của ta.

Bạch Thiển sững sờ:

- Tiểu chủ tử, ngài không cần ta nữa?

Khương Tú Nhuận cười cười: 

- Ta sao lại không cần ngươi nữa chứ? Ta đưa ngươi vào quân doanh là hi vọng ngươi có thể trở thành nữ tướng quân đầu tiên của chư quốc. Nhưng thế nhân coi trọng dòng dõi, nếu biết ngươi từng là tỳ nữ của ta, sau này làm tướng quân sẽ gian nan hơn nhiều.

Bạch Thiển nghe Khương Tú Nhuận không phải không cần nàng nữa, trái tim mới buông lỏng, cười khổ:

- Nữ tướng quân? Tướng quân Ba quốc khó làm lắm, binh sĩ thì yếu như gà con. Mang theo đám lính tốt như vậy, nếu như thực gặp chiến sự, đoán chừng chưa kịp hưởng uy phong làm tướng quân, liền bị tóm gọn rồi.

Khương Tú Nhuận thở dài một hơi, nàng biết rõ vấn đề Bạch Thiển nhắc tới.

Quân đội Ba quốc mục nát từ trên xuống dưới. Nhưng năm nay Thân gia nắm quyền quân chính, một lòng nghĩ việc vơ vét. Kẻ nào tặng Thân gia nhiều vàng bạc liền có thể làm thống lĩnh, ngay cả Thân Hoa khôi giáp đao kiếm đều chưa từng sờ qua.

Mà thống lĩnh thành, cũng là muốn kiếm tiền hồi vốn. Sau khi nhận chức liền tìm cách cắt xén lương bổng binh sĩ, đầu cơ trục lợi, binh sĩ bữa no bữa đói, thử hỏi còn ai muốn bán mạng khi đất nước lâm nguy?

Tướng không ra tướng, binh không ra binh, khó trách kiếp trước đại binh Lương quốc còn chưa tới, tướng sĩ Ba quốc đã mặc thường phục đứng ra đường. Binh sĩ dưới trướng cũng học theo, lập tức giải tán, thế là Lương quốc không tốn một binh tốt nào đã hạ được Ba quốc.

Nếu không tại sao Nhung quốc chỉ là một tiểu quốc, nhưng binh sĩ Ba quốc cũng không dám liều mạng, để mặc bọn chúng ngao ngao tạo thế, khiến người ta coi thường.

Khương Tú Nhuận mặc dù biết điểm mấu chốt, nhưng Thân Hoa gắt gao cắn binh quyền không nhả, chuyện quân đội nàng một chút cũng không nhúng tay vào được. Bây giờ đưa Bạch Thiển ném vào trong hố phân này, quả thực có lỗi với nữ tướng quân tương lai này.

Nhưng có thể dọn sạch được hầm phân này, chỉ có thể dựa vào Kim phó tướng và Bạch Thiển mà thôi.

Trầm mặc một lát, Khương Tú Nhuận nói:

- Kim Khuê tướng quân là đại trưởng bối có tài, vô luận thống binh hay luyện binh đều đáng nể. Ngươi giờ thân là Bách phu trưởng, hãy học tập Kim tướng quân nhiều một chút.

Bạch Thiển gật đầu xác nhận.

Khương Tú Nhuận lại nói:

- Thái tử Tề quốc phái thị vệ tới bí mật giám thị ta, thế nhưng mấy người đó đều vạ vật ở trước mắt, cũng không quen cuộc sống nơi này. Lâu rồi họ đều không về Đại Tề, có lẽ ngân lượng cũng dùng hết, nếu cứ tiếp tục như vậy nếu không cướp bóc thì cũng phải xuống phố làm ăn mày mới sống qua ngày được. Đã từng quen biết, ta không muốn nhìn cảnh họ xuống phố xin cơm, liền cho họ chút tiền sinh hoạt, an trí ở trạch viện gần cạnh.

Những người này, ngươi cũng quen biết, đều là tinh binh được Thái tử điện hạ từ trong quân doanh lựa chọn ra. Nếu đã tiêu tiền của ta, thì cũng nên vì ta dốc chút sức lực. Nếu ngươi có gì khó nói hoặc sợ quấy rầy Kim tướng quân, có thể tìm bọn họ học tập biện pháp luyện binh.

Thiển nhi nghe, ngược lại có chút lo nghĩ nói: 

- Thái tử điện hạ làm vậy là vì biết được chuyện ngài sinh tiểu hoàng tử?

Khương Tú Nhuận lắc đầu, bình tĩnh nói: 

- Có lẽ Thái tử phái những người này ra rồi quên mất họ, tới mức còn không chu cấp tiền bạc cho họ. Họ đều là trung thần, Điện hạ không triệu hồi họ cũng không dám tự mình về nước, chết đói cũng phải chết trước cửa phủ.

Kỳ thật Khương Tú Nhuận cảm thấy nếu thái tử điện hạ thật sự quên hết rồi là tốt nhất. Chỉ coi như nàng vì quen biết mấy bằng hưu cũ mà nuôi dưỡng mấy người trước cửa phủ, miễn cho họ ở đây chịu đói chịu khổ, lại chạy tới trước mặt Phượng Ly Ngô gây ra thị phi không đáng có.

Sự thật chứng minh, Phượng Ly Ngô hoàn toàn bận rộn tối tăm mặt mũi, nào còn tâm tư để ý đến hạ đường trắc phi nơi biên thuỳ xa xôi này.

Không lâu sau lại truyền tới tin tức nóng hỏi - Đại Tề không mất quá ba ngày đã diệt Nguỵ quốc.

Tin tức truyền ra, chư quốc xôn xao.

Nghe được tin này, Khương Tú Nhuận cũng chấn kinh.

Thứ nhất, Kiếp trước không hề phát sinh chuyện Đại Tề diệt Nguỵ quốc.

Thứ hai Phượng Ly Ngô xuất thủ hung ác quả quyết, khiến trong nội tâm nàng sinh lo âu, sợ hãi. Phượng Ly Ngô chiếm đoạt các nước, khẩu vị càng ngày càng lớn, nói không chừng lúc nào đó liền mở rộng cương vực đến biên giới tây bắc, đột nhiên hoả lực tập trung vào Ba quốc, nếm thử điểm tâm tây bắc nho nhỏ thay đổi khẩu vị.

Khương quốc quân thì không nói rõ được là sợ hãi hay kích động. Chỉ phái mật thám đi dò xét xem Đại Tề diệt Nguỵ quốc thế nào.

Mấy ngày sau, mật thám cũng truyền tin tức về.

Nguyên là Phượng Ly Ngô phái sứ giả mời Ngụy vương gặp mặt, nói rõ biên cảnh Tề Ngụy phát hiện một mỏ vàng ở phụ cận toà thành biên giới, cần hai bên giáp mặt hiệp thương xem nên khai thác thế nào, địa điểm gặp mặt chính là toà thành nhỏ đó.

Mấy vị hiền thần Nguỵ quốc cho rằng Tề vương thụ thương, Phượng Ly Ngô đang chuẩn bị kế thừa vương vị, nào có thời gian nhàn hạ quan tâm tới mỏ vàng? Việc này có trá, tất cả đều khuyên Nguỵ vương không nên tới tham dự hội nghị. Nguỵ vương tuy có lo lắng thế nhưng một vì lòng tham mỏ vàng, hai là sợ bản thân không đi sẽ chọc giận Phượng Ly Ngô, khiến hắn có cớ dấy binh xâm chiếm Nguỵ quốc. Suy nghĩ ngược xuôi, Nguỵ vương liền ôm may mắn đi thành nhỏ gặp mặt Phượng Ly Ngô.

Kết quả vừa đến thành nhỏ, Ngụy vương cùng mấy vị đại thần tùy tùng đều bị Tề quốc bắt sống, áp giải tới thành Lạc An.

Sau khi bắt được Nguỵ vương, Phượng Ly Ngô lập tức phái binh tiến đánh Nguỵ quốc. Khi xây dựng kênh đào, Phượng Ly Ngô đã bày bố binh lính ở Nguỵ quốc. Mãnh tướng Đại Tề chỉ mất một đêm liền vây quanh bốn phía đô thành Nguỵ quốc.

Ngụy vương bị bắt, đô thành bị vây kín, mấy vị đại thần trong triều âm thầm đùn đẩy cho nhau. Không ai dám dẫn binh ngăn cản Tề quốc, thế là Tề quân tiến quân thần tốc, thuận lợi chiếm được đô thành Nguỵ quốc.

Chiếm được Ngụy quốc, Phượng Ly Ngô vào lúc bệnh tình Đoan Khánh nguy kịch, công khai chiếu thư tuyên chiến còn thiếu trước khi đánh chiếm Nguỵ quốc.

Trong chiếu thư đau nhức trần tình tội trạng của Nguỵ vương: 

Một không lo cho dân, không để ý dân sinh. Nguỵ vương trong mười năm xây năm lâm viên, bảy toà hành cung, khiến lao dịch tràn lan, dân sống khốn khổ. 

Hai là ngăn chặn gián quan. Có ba gián quan khuyên can Nguỵ vương dừng lao dịch, giảm thuế má, để bách tính nghỉ ngơi lấy sức, tích góp quốc lực, nhưng Nguỵ vương không những không nghe gián quan khuyên bảo. Một người bị miễn chức, hai người bị bỏ ngục. Khiến bách quan bất mãn nhưng chẳng dám nói ra.

Ba cùng dân tranh lợi, lòng tham không đáy. Tề Nguỵ quan hệ kề vai sát cánh, như răng với môi, thương nhân nho sinh bái sư nối liền không dứt. Nhưng Nguỵ vương gây khó dễ, nhanh thì năm ngày, chậm cũng mười hôm khiến dân khổ vì thông quan. Tề vương mở kênh đào, phát triển thương nghiệp, sáng chiều đông đúc. Nhưng Nguỵ vương giữ lại lương bổng, thật đáng khinh thường. Lý gia tử Nguỵ quốc, bởi vì Nguỵ vương giữ lại lương bổng, phụ mẫu thê tử đều vong, liền cáo tội Nguỵ vương với Tề quốc. Tề vương vì thiện tâm, xem xét dân ý, đặc biệt chiêu cáo thiên hạ.

Vẻ nho nhã một đống, ý tứ đại khái là Ngụy vương bạo ngược, lại tham tài, tham cả ngân lượng Đại Tề tu kiến kênh đào.

Đại Tề không thể nhịn được nữa, liền muốn giải cứu con dân Ngụy quốc, thuận tiện lấy lại tiền mình bỏ ra.

Ngôn từ chiếu thư thảo phạt sắc bén, không phải kẻ da mặt dày bình thường có thể viết ra được.

Khương Tú Nhuận nghe cách dùng câu chữ, đều mang hương vị của tài tử Quý Bỉnh Lâm.

Phượng Ly Ngô dùng danh nghĩa Đoan Khánh đế ốm đau chiếm đoạt Ngụy quốc, quốc lực tăng mạnh, chấn nhiếp trong ngoài, rốt cục thuận lý thành chương đăng cơ làm đế.

Việc này vừa ra, chấn động chư quốc. Hội minh thương thảo đối sách gấp như lửa sém lông mày.

Ba quốc an bài họp minh hội tại Mai thành. Tây bắc nhìn vào Ba quốc, Ba quốc tập trung quốc lực tại Mai thành.

Cho rằng ở vùng Tây bắc thì Ba quốc là nước có thời tiết và phong thuỷ tốt nhất, lương thực sản xuất được nhiều nhất. Mà ở Ba quốc nơi phồn hoa nhất là Mai thành. Mai thành cách thủ đô Ba quốc là Ngưỡng thành một trăm dặm, bên trong có đầy suối nước nóng ôn tuyền, được danh xưng là suối thành, là địa phương giàu có nhất Ba quốc.

Vì lần hội minh này, Ba quốc ngoại trừ lâm thời trưng dụng trạch viện của một số phú hào ra, còn xây dựng thêm mấy khu tiếp đãi sứ thần chư quốc. Ngày hội minh, có rất nhiều chư vương quân hậu của các nước tới biên thuỳ Mai thành.

Trên mặt Ba vương như có ánh sáng, Khương Tú Nhuận theo ý chỉ phụ vương khi ngồi trong xe ngựa nhìn ra, thấy vậy liền âm thầm nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.