Chương trước
Chương sau
Trận săn thú, nửa con thỏ đều không đụng tới, thế nhưng lại để cho người ta cảm thấy thu hoạch tương đối khá.

Thời điểm trở về, trên đường đi qua thành huyện, thái tử có kiểm tra mấy kênh mương. Nghe nói người tu sửa ở đây là kẻ mang đại tài, bản vẽ sơ khai đầu tiên để thi công kênh đào Lương quốc là do hắn vẽ, đáng tiếc bị sư đệ xa lánh, liền thất vọng rời khỏi Lương quốc.

Thái tử tới liền triệu kiến người tài ba là Trịnh Công Thời, Quý Bỉnh Lâm rốt cục cũng tìm được chỗ trống để nói chuyện với Bá Nhạc Khương Tú Nhuận.

Có lẽ là do mùa thu với hè giao nhau, thời tiết mát mẻ, nên trên mặt Qúy chủ tư mụn cũng giảm đi nhiều. Thanh niên dần lộ ra vẻ tuấn tú, khẽ cười một tiếng, còn có cả má lúm đồng tiền, chẳng trách sau này khiến cho nhiều quý nữ thành Lạc An hận không thể gả cho hắn.

- Khương thiếu phó, nghe nói trong nhóm thư sinh ở thư viện, ngài là người tài ba. Tài học của ngài cao như vậy, vốn là người nổi bật, tại sao không thấy thái tử phân việc? Phụ tá tuy tốt thật đó...thế nhưng xưa tới nay đều bị coi là cướp gà trộm chó, hạng người dùng thủ đoạn tiểu nhân. Ngài là người đại tài, sao lại cứ mãi mai một như vậy, thực đáng tiếc!

Khương Tú Nhuận đang ngồi ở dưới giàn dưa leo ăn quả dâu thị vệ hái được bên đường. Nghe Qúy Bỉnh Lâm hỏi vậy, cảm thấy rất dễ nghe, mặc dù kiếp trước có vô số người tán dương nàng dung mạo khuynh thành, bế nguyệt tu hoa.

Nhưng hai đời cộng lại, cũng không có ai miệng ngọt như Quý Bỉnh Lâm, khen đến tận tâm khảm Khương Tú Nhuận.

Ngày thường Khương Tú Nhuận vẫn nịnh nọt Thái tử không cảm thấy gì, nhưng bây giờ được người khác vỗ mông ngựa, nàng mới biết hóa ra cảm giác lại sảng khoái như vậy, chẳng trách điện hạ hưởng thụ thế!

Khương Tú Nhuận nghe vậy vui vẻ trong lòng, nhoẻn miệng cười, đưa quả dâu mọng nhất trong khay cho Quý Bỉnh Lâm ăn.

Thấy thiếu phó đại nhân nhìn mình cười, Quý Bỉnh Lâm chẳng biết tại sao mặt đột nhiên ửng đỏ. Vội nhận lấy quả dâu cắn một miếng, khiến nước dâu màu tím sậm bắn khắp vạt áo.

Màn này trong sân đều rơi vào mắt Thái tử Điện hạ. Khóe miệng chàng hạ xuống, sau đó dời ánh mắt nhìn Trịnh Công Thời đang diễn giải.

Trên bản vẽ, Trịnh Công Thời căn cứ vào sông ngòi phân bố trên lãnh thổ Đại Tề, xây dựng kênh mương cải tạo vùng đất cằn cỗi phía tây bắc.

Hồi Hương đường đất rất nhiều, cũng không phải nơi nào xe ngựa cũng có thể đi đường, nhiều nơi phải đi bộ. Từ trên huyện trở về, Khương Tú Nhuận thật sự mệt mỏi. Về phòng trước nghỉ ngơi một lúc.

Còn Phượng Ly Ngô cũng không nghỉ ngơi, chỉ phất tay gọi thị vệ bên người Khương Tú Nhuận tới, hỏi xem lúc trắc phi đang ăn hoa quả Quý Bỉnh Lâm nói cái gì, chọc cho nàng vui vẻ như vậy.

Thị vệ đều là tâm phúc của Phượng Ly Ngô, nên biết rõ thân phận Khương Tú Nhuận, đương nhiên không dám bỏ sót trắc phi cùng nam nhân nói cười, liền thực tế thuật lại chuyện Quý đại nhân tán dương trắc phi tài học hơn người, không thể mai một vân vân.

Phượng Ly Ngô khẽ chau mày, cảm thấy người không thể xem bề ngoài, Quý Bỉnh Lâm ngoài mặt là kẻ tướng mạo trung thực, vậy mà có lúc miệng lưỡi trơn tru đến vậy.

Mặc dù nói đều là râu ria, mấy lời nịnh nọt không quan trọng, thế nhưng lại khiến cho Phượng Ly Ngô rất không thoải mái, nhất thời cũng không nói được gì.

Xử lý xong công vụ, đêm càng sâu, chàng đi dọc theo con đường hoa nhỏ, lặng lẽ tới viện của Dao cơ. Cách song cửa nhìn vào, Khương Tú Nhuận sau khi nghỉ ngơi đã rời giường, dùng xong cơm tối còn chưa ngủ, xõa dài xoã tung, bên trong chỉ mặc trung y đang ngồi trên thư án vẽ tranh sơn thuỷ Đại Tề. Đây là bức tranh do Mộc Phong tiên sinh đưa cho nàng, trên đó có đầy đủ bố trí sông ngòi của Đại Tề, nhìn rất dễ hiểu.

Khương Tú Nhuận dùng một khối lụa mỏng vẽ sơ bộ phân bố của núi sông. Kỳ thật nàng đã vẽ xong ba khối lụa, chuẩn bị sau khi vẽ xong, sẽ đem những khối lụa này ghép lại với nhau thành một bức hoạ lớn.

Mỹ nhân như hoa, dưới ánh trăng mờ ảo khiến chàng nhìn không chớp mắt. Phượng Ly Ngô ngừng chân ngắm nàng một lúc, rồi mới cất bước vào phòng, phất tay để thị nữ Đào Hoa ra ngoài, sau đó đi đến bên cạnh Khương Tú Nhuận:

- Nàng đang làm gì vậy? 

Khương Tú Nhuận chỉ vào hai khối lụa mình mới vẽ xong nói:

- Hôm nay theo Điện hạ đi thị sát sông ngòi, đột nhiên nhớ Mộc Phong tiên sinh từng đưa cho ta một thứ tốt như vậy. Nhưng mà bức hoạ của tiên sinh bởi vì mực phác hoạ không tốt lắm, cho nên ta cố ý vẽ lại, khi Điện hạ tu kiến lại sông ngòi, có thể lấy ra dùng, liền không uổng công ta hao tổn tâm tư.

Phượng Ly Ngô từ phía sau ôm eo của nàng, ngửi hương thơm trên mái tóc nàng:

- Ai nói với nàng là Cô muốn tu kiến sông ngòi?

Khương Tú Nhuận nửa nghiêng đầu nói:

- Điện hạ không phải lại muốn khảo nghiệm tài học của phụ tá sao? Ngài hôm nay bái phỏng Trịnh Công Thời, tất nhiên là do trong lòng có ý muốn cải thiện dân sinh, chuyện này chỉ cần để tâm ai cũng có thể đoán được.

Phượng Ly Ngô chống cằm lên trên vai nàng:

- Lâu rồi chưa khảo nghiệm Khương thiếu phó, giờ muốn xác nhận lại một chút, xem có đáng giá để Cô nuôi dưỡng trong phủ không. Nàng thấy chuyện này, có nên làm hay không?

Khương Tú Nhuận cầm lấy bàn tính bằng ngọc, nhẹ nhàng gảy hạt châu sáng loáng nói nhỏ:

- Chuyện này nếu đề xuất ra, không biết phải cần bao nhiêu bạc mới có thể xử lý được, khi Điện hạ tu sửa kênh đào, quốc khố đã nguy ngập, chuyện tu kiến sông ngòi, có lẽ nên để một thời gian nữa...

Nói được một nửa, Khương Tú Nhuận liền dừng lại.

Nàng cảm thấy mình thật có chút được chiều quá sinh kiêu. Mặc dù Phượng Ly Ngô xưa nay chưa từng khiển trách nàng nghị luận quốc sự, thế nhưng thân phận hiện tại của nàng đang là trắc phi của Phượng Ly Ngô.

Đắc ý quên mình, tùy tiện tham gia chính sự, chẳng phải đúng với lời khiển trách của Phượng Ly Ngô ở kiếp trước, mắng nàng  "Họa quốc yêu cơ" sao?

Cho nên Khương Tú Nhuận nói được một nửa liền im lặng, cảm thấy mình đêm nay đúng là ăn no rửng mỡ, tự nhiên lại lật thư tịch tiên sinh đưa rồi làm những chuyện này chứ?

Ai ngờ Phượng Ly Ngô nghe chưa đủ, thấy nàng không nói tiếp liền thúc giục: 

- Sao lại không nói tiếp?

Khương Tú Nhuận ngượng ngùng cười nói: 

- Là ta nhiều lời, vẽ xấu như vậy, sao có thể bêu xấu dâng lên Điện hạ được hcuws?

Phượng Ly Ngô nhìn Khương Tú Nhuận cười giả tạo, khiến chàng nhớ lại khó chịu chàng đè nén cả ngày hôm nay!

Được Quý Bỉnh Lâm tán dương vào câu thì cười xán lạn như vậy. Đám quả mọng kia có mùi vị gì, chàng còn chưa được thử miếng nào đâu!

Đã vậy tới trước mặt mình còn thế này? Trở thành một người khiêm tốn, cười cũng giả bộ hình thức, khiến chàng phiền chán!

Phượng Ly Ngô xoay người nàng lại, mượn ánh đèn nhìn kỹ mặt nàng, nói:

- Nếu ở trong nội viện buồn chán, nàng lại tới thư viện cho khuây khoả nhé?

Lúc này Khương Tú Nhuận không giả bộ cười nổi nữa. Đồng môn đều xuất sư làm quan, nàng trở về đó có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ lại cùng đám nhóc mười ba mười bốn tuổi xưng huynh gọi đệ, bồi dưỡng tình cảm đồng môn sao?

Khi nàng trầm ngâm không nói gì, trong lòng Phượng Ly Ngô cũng căng thẳng.

Chàng muốn nàng nhìn mình cười, giống như ban ngày nàng ở dưới giàn dây leo cười vậy, đôi mắt oánh ánh vui vẻ từ tận đáy lòng...

Ngày hôm sau, Khương Tú Nhuận vẫn giống như bình thường nằm ỳ trên giường không dậy...

Có lẽ do hôm qua tuần sát mệt mỏi, Điện hạ khai ân không giày vò nàng. Khó có được một đêm thư thái. Khi mở mắt ra, Thái tử đã đi tảo triều từ sớm.

Nàng cứ nằm trên nhuyễn tháp lăn lộn, suy nghĩ một hồi định gọi người mang đồ ăn lên.

Không ngờ lăn một vòng, lại không cẩn thận đụng vào khay gỗ đặt cạnh bên nhuyễn tháp.

Trong khay đặt một bộ y phục màu đen, phía trên đặt một ngọc quan bằng ngọc hắc sa. Màu đen chính là màu của y phục quan viên Đại Tề, mà nhìn ngọc quan kia, cấp bậc ít nhất cũng phải là chủ tư!

Đây hiển nhiên không phải quan phục của thái tử. Khương Tú Nhuận trở mình một cái liền bò dậy, cất giọng gọi Đào Hoa đến, hỏi bộ quan phục này là thế nào?

Đào Hoa bưng nước ấm tới, đặt chậu đồng lên kệ, nói:

- Điện hạ phân phó người mang tới, nói là để ngài sau khi về ngoại viện thì mặc vào. Trong đó còn có ngự bút của Điện hạ, nói là ngài đọc xong sẽ hiểu.

Khương Tú Nhuận không kịp rửa mặt, vội lấy vải lụạ trên bộ y phục mở ra.

Kỳ thực đó chính là uỷ dụ lệnh, Thái tử điều Khương thiếu phó tới nông tư, tiếp nhận chức Chủ tư nông tư, chủ quản tu sửa kênh mương.

Chữ viết dễ hiểu rõ ràng, thế nhưng Khương Tú Nhuận phải đọc đi đọc lại những ba lần.

Nông tư kỳ thực là nha môn quản chuyện sông ngòi, nhưng cũng là một chức quan đứng đắn của Tề triều.

Phượng Ly Ngô biết rõ mình là nữ tử mà vẫn ủy thác trách nhiệm, đến tột cùng là có tâm tư gì? Dù thế nào cũng sẽ không phải lấy quốc gia xã tắc tới để làm mình vui vẻ?

Khi nàng trở lại ngoại viện Khương Hoà Nhuận, mặc quan phục xong vẫn còn mải suy nghĩ, trong lòng vẫn không nhịn được cảm thấy khó hiểu.

Thiển nhi thấy chủ tử mặc cái gì cũng đẹp, thế nhưng bộ y phục màu đen hôm nay lại hết sức tuấn tú.

Tóc búi cao, dùng quan ngọc cố định, eo cao lưng thẳng, quả là ra dáng rường cột nước nhà, anh tuấn vô song.

Khương Tú Nhuận cũng không ngờ mình mặc quan phục lại hợp như vậy, để Thiển nhi cầm gương đồng chiếu hết mọi góc cho nàng nhìn.

Sau khi Phượng Ly Ngô hạ triều, vốn cho rằng vật nhỏ mình nuôi trong phủ, sau khi nhìn thấy thư chàng để lại sẽ lập tức tới nông tư nhận chức.

Không ngờ tới tận giữa trưa, ngay cả cửa phòng nàng cũng không bước ra, chỉ thấy Thiển nhi lấy đủ các loại dây lưng trường mộc, phối hợp với quan phục trên người.

Phượng Ly Ngô cảm thấy trán có chút đau nhức, cũng hoài nghi mình nhất thời bị sắc mê tâm hồn, hành xử hồ đồ rồi. Từ xưa đến nay, nào có nữ tử cùng nam nhân làm quan chứ?

Nếu chọn mấy nữ tử ra làm quan, chỉ sợ các nàng hôm nào tảo triều cũng tới trễ mất.

Khương Tú Nhuận quay đầu trông thấy Phượng Ly Ngô trở về, vội vàng giơ thắt lưng bạch ngọc trong tay lên, hỏi:

- Cái này có thể phối với quan phục được không?

Phượng Ly Ngô yên lặng nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó dùng thắt lưng khảm ngọc của mình giúp nằng thắt lại, sau đó nói:

- Nhân dịp Cô chưa hối hận, lập tức tới nông tư nhận chức đi, bằng không về sau nàng chỉ có thể ở trong màn gấm, mặc yếm cho mình Cô nhìn...

Khương Tú Nhuận nhìn ra Phượng Ly Ngô không hề nói đùa, lập tức cầm sách lụa, kêu Thiển nhi xong chạy ra ngoài phủ.

Bởi vì vội vàng, cho nên động thái cũng lớn, không để ý suýt đụng phải dắng thiếp Tĩnh Cơ.

Thiếu niên đắc ý, huyền y ngọc quan, phong thái như vậy khiến cho Tĩnh cơ đỏ ửng mặt, chỉ thở dài nói: 

- Xem ra thiếu phó muốn ra làm quan, Tĩnh cơ chúc mừng ngài, mong rằng thiếu phó sau này làm quan, sẽ trông nom Tĩnh cơ một hai.

Khương Tú Nhuận mỉm cười đáp lễ, sau đó liền ngồi lên xe ngựa ra cửa.

Khi nàng tới nha phủ nông tư, thực sự thầm kêu một tiếng hỏng bét

Vốn buổi sáng Thái tử đã soạn sách lụa làm hai phần, một phần để lại cho nàng, phần còn lại đưa đưa tới nông tư.

Nông tư mặc dù là nha môn hẻo lánh, thế nhưng trên dưới cũng có hơn hai mươi quan lại.

Nhóm quan nhỏ này cũng không cần lên tảo triều, sáng sớm đã vẩy rước quét dọn sạch sẽ, sắp xếp đứng ra hai bên mái hiên, yên lặng chờ chủ tư mới đến nhận chức.

Ai ngờ chờ một hồi, lại chờ tới tận trưa. Cả đám bụng đói xót ruột không ngừng, đang định gọi nhà bếp mang chút bánh tới, thì nhìn thấy một cỗ xe ngựa đang chậm rãi tiến lại.

Điều này khiến cho đám tiểu quan nổi lên nghị luận, hình như vị tân chủ tư cũng không đáng tin cậy cho lắm?

Tuy nông tư của bọn họ chỉ là tư quản kéo dài hơi tàn, công việc đều bị thuỷ tư cướp hết, mắt thấy có lẽ sắp bị sát nhập, trở thành thuỷ tư. Nếu giờ tân chủ tư lại là kẻ hoàn khố, chẳng phái nông tư sẽ sớm tan thành từng mảnh sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.