Chương trước
Chương sau
Việc Hoàng đế ngay trên đại điện nhục nhã Hoàng hậu không phải là việc nhỏ, chỉ mấy ngày sau, toàn bộ vương hầu công khanh thành Lạc An đều biết tin.

Đoan Khánh đế trong cơn giận dữ không cho phép thái tử vào thành, Phượng Ly Ngô dứt khoát nghe lời đóng quân ngay ngoài cổng thành.

Biệt viện ngay phụ cận cũng không đi, dựng trại  bên đường, ăn uống tạm bợ nhìn vô cùng thê thảm.

Sự kiện trên đại điện không hiểu sao cũng lan truyền nhanh chóng, liên quan tới chuyện hoàng đế uống say, cùng hoàng hậu mây mưa một lần, nhưng tận hứng xong liền phủi mông quên sạch.

Người nghe đều cảm khái, thánh thượng vậy mà có thể hồ đồ như thế!

Hoàng đế thiên sủng phi tử, lại vắng vẻ hoàng hậu, hơn nữa bởi vì cái chết của ái phi, giận chó đánh mèo lên người hoàng hậu cũng không phải chuyện mới mẻ gì nữa.

Lần này còn quá đáng hơn, vu oan Hoàng hậu và một tên thái giám bị thiến từ lâu, khiến cho hoàng hậu vì muốn chứng minh trong sạch, định đâm đầu tự sát ngay trên đại điện.  

Nói thật ra, người viết kịch cũng không nghĩ ra được vở kịch oan khuất như vậy.

Toàn bộ chính thất trong thiên hạ tâm tư đều như nhau. Sủng thiếp diệt thê chính là hành vi đáng bị lên án chỉ trích, nhất là trong những nhà công khanh quyền quý.

Hiện tại đám quyền quý trong thành Lạc An đều đồng tình với hoàng hậu, còn cả Thái tử bị hoàng hậu liên luỵ nữa. Họ nghĩ tới chuyện này nếu rơi vào nhi tử nhà mình, càng cảm thấy đây là nỗi oan khuất khó nhịn.

Chuyện này hình như có người cố ý dẫn dắt lời đồn, nên nhất thời hình ảnh Thái tử đáng thương càng trở nên nổi bật.

Rõ ràng là quốc trữ một nước, lại vì hiếu đạo nghe mệnh phụ thân không thể vào thành, dựng trại ở tạm ngoài cửa thành, khách nhân qua lại cũng nhịn không được vén rèm nhìn một chút.

Tuy Phượng Ly Ngô không thể vào thành, nhưng công vụ trong thành cũng không hề trì hoãn. Bởi vì chuyện liên quan tới mẫu hậu Phương Ly Ngô thất đức,  nên thân tín của Phượng Ly Ngô trong thành chàng cũng không thể ủy thác được.

Vừa vặn Khương Tú Nhuận cũng tới nơi, Phượng Ly Ngô liền để nàng dùng danh nghĩa thiếu phó thái tử Khương Hòa Nhuận đi Úy gia xem tình hình.

Khương Tú Nhuận biết ý tứ của Phượng Ly Ngô. Hoàng hậu náo ra chuyện xấu lớn như thế, nhưng lại có liên quan mật thiết tới con thứ của lão công gia cữu cữu Thái tử - Úy Tuần.

Chuyện của tên thái giám mới bị thiến kia, chính là do tai họa trong nhà còn chưa diệt trừ. Hơn nữa tiếng gió Hoàng hậu có mang tại sao bị tiết lộ ra ngoài, tất cả đều phải tra xét tới cùng.

Nói rõ ràng ra, chính là muốn Úy gia quản giáo nghiêm ngặt lại, đừng tưởng rằng nữ nhi là hoàng hậu thì lưng có thể tựa đại thụ hóng mát. Bởi vì tránh hiềm nghi, Phượng Ly Ngô không thể trực tiếp tới gặp ngoại tổ phụ Úy Chung, chỉ có thể để Khương Tú Nhuận đi.

Khương Tú Nhuận liền đi tới Úy gia, lấy thân phận thiếu phó Thái tử ngồi ở ghế ngoài sảnh chính.

Sau khi Khương Tú Nhuận thuật lại lời Thái tử, nói tên Mao Doãn Sinh là do thứ tử của ông là Úy Tuần hiến cho hoàng hậu. Úy lão công gia tức giận đập nát chén trà trong tay. Thầm nghĩ chẳng trách trong cung mấy lần phái người đến tìm Úy Tuần, thái tử Phượng Ly Ngô sau đó cũng cho người đến tìm Úy Tuần.

Nguyên lai là do nghiệt tử gây ra chuyện này!

Chỉ là Úy Tuần đã rời khỏi nhà từ lâu, trong cung và Thái tử phái người tới tìm hắn, hắn đều không ở kinh thành.

Khi Khương Tú Nhuận hỏi xử lý Úy Tuần thế nào, Úy Chung hung ác nói, chờ hắn trở về, lập tức sai người đánh gãy chân chó của hắn, khiến hắn sau này không thể ra khỏi cửa được nữa.

Khương Tú Nhuận trong lòng thầm than một hơi, cũng khó trách hoàng hậu Úy thị gan to bằng trời. Thứ tử làm việc không cân nhắc hậu quả, vậy mà Úy Chung vẫn bao che, quả nhiên là nuông chiều quá mức.

Gây ra tai họa như vậy, mà chỉ đánh một trận là xong việc? Nếu là người bình thường, tất nhiên người ta thích quản giáo thế nào thì quản giáo.

Nhưng Úy Chung đường đường là tộc trưởng đại thế gia Úy gia, tại sao có thể cưng chiều nhi nữ như vậy, mặc cho bọn họ gây ra đại tai hoạ, nguy hiểm cho cửu tộc?

Phượng Ly Ngô đã sớm phái người đi tìm Úy Tuần, nhưng vẫn không có tin tức gì. Trong lòng chàng nghi ngờ ngoại tổ phụ lo lắng cho nhi tử, đem người giấu đi. Vì thế chàng mới để Khương Tú Nhuận đến đưa lời nhắn, cảnh tỉnh Úy quốc công.

Khương Tú Nhuận không nói nhiều, từ trong ngực móc ra quyển trục thái tử đưa cho nàng. Trước khi nàng tới đây Thái tử đã phân phó, nếu ngoại tổ phụ hiểu rõ đại nghĩa, hiểu được khi cần quyết đoán sẽ quyết đoán thì mọi chuyện đều tốt. Nhưng nếu vẫn một mực thiên vị nhi nữ, chỉ biết bao che khuyết điểm, lưu lại hậu hoạn, liền đưa quyển trục này cho Úy Chung.

Khương Tú Nhuận cũng không biết trên quyển trục đến cùng là viết cái gì.

Úy Chung nhận lấy cầm ở trong tay, đọc xong nội dung trong thẻ tre, tay nhè nhẹ run lên, sắc mặt thay đổi mấy lần, sau lại trắng bệch một mảnh.

Cuối cùng ông hữu khí vô lực nói:

- Mời thiếu phó trở về chuyển lời cho thái tử, vi thần sẽ trừ tận gốc tâm bệnh của thái tử, tuyệt sẽ không để hoạ từ trong nhà ra...

Khương Tú Nhuận không hiểu ý tứ Úy Chung, nàng dù sao chỉ là tới truyền tin, tin đã đưa xong, tất nhiên không muốn nhiều lời.

Thế là nàng cũng không trì hoãn, đứng dậy cáo từ, rời khỏi Úy gia.

Địa doanh bên ngoài thành Lạc An quá đơn sơ, Phượng Ly Ngô không muốn Khương Tú Nhuận trong đêm bị nhiễm lạnh, liền để nàng về phủ Thái tử trước.

Cho nên Khương Tú Nhuận mang theo Thiển nhi lên xe ngựa chuẩn bị về phủ Thái tử.

Nhưng trước đó, Khương Tú Nhuận còn muốn đi qua phủ huynh trưởng thăm Khương Chi một chút.

Xe ngựa dừng ở đại môn phủ chất tử, Khương Tú Nhuận để nô bộc cầm đặc sản nàng chuẩn bị cho huynh tẩu, chuyển hết vào trong phủ.

Nhưng ánh mắt nàng lướt qua, nhìn thấy trước cửa phủ chất tử có một cỗ xe ngựa, xem ra là có người đến thăm huynh trưởng.

Khương Tú Nhuận cất bước đi vào, tẩu tử Ổn nương vui mừng ra đón, nói:

- Tiểu thúc trở về rồi sao không cho người qua báo trước, ta còn có chuẩn bị. May mắn hôm nay trong phủ có khách, dưới bếp đang chuẩn bị rượu và đồ nhắm, đệ tới cũng có thể được ăn đồ ăn nóng ngay được.

Khương Tú Nhuận có chút hiếu kỳ, nhìn đồ ăn có không ít món giống như mua từ tửu lâu bên ngoài về, liền hỏi khách tới là ai.

Ổn nương mặt hơi đỏ lên, có chút xấu hổ không nói, cuối cùng là thị nữ bên người của nàng nhanh miệng nói:

- Chúc mừng tiểu Khương công tử sắp làm thúc thúc.

Thời gian này Khương Tú Nhuận không có ở kinh thành, Ổn nương được chuẩn mạch là có thai. Khương Chi biết tin vô cùng vui mừng. Hai người khi tân hôn từng đến chùa miếu cầu nguyện, nghe nói có thai liền thừa dịp trời chưa vào đông, khí hậu mát mẻ liền đi miếu dâng hương cầu phúc tạ lễ.

Ai ngờ khi  khi đi vào đường nhỏ, xe ngựa đột nhiên mất khống chế, tình huống khi đó vô cùng nguy hiểm.

Đúng lúc vào chỗ ngoặt, có quý nhân mang theo đội xe đi ngang qua, phái nô bộc chặn ngựa đang mất khống chế lại, mới bảo vệ được đứa bé trong bụng Ổn nương an khang.

Khương Chi là quân tử, làm người thành tâm thành ý, ân cứu mạng làm sao có thể chỉ nói tiếng cám ơn là xong việc? Cho nên sau khi cám ơn vị quý nhân kia, lại mời người ta tới phủ dùng cơm.

Khương Tú Nhuận nghe xong chuyện này, ngược lại nổi lên hiếu kỳ với vị quý nhân kia. Nhưng Ổn nương nói, vị quý nhân này rời khỏi Lạc An đã lâu, gần đây mới từ quê trở lại.

Khương Tú Nhuận còn chưa vào tiền sảnh, cách xa đã nghe thấy tiếng ca ca cười vui vẻ, xem ra vị khách nhân kia khá là hợp ý ca ca.

Nhưng khi nàng cất bước vào trong phòng, nhìn thấy người ngồi cùng bàn với huynh trưởng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Người kia tóc bới cao, mũi thẳng, đang nở nụ cười mỉm, bộ dáng công tử nho nhã, chính là thứ đệ của Phượng Ly Ngô - Phượng Vũ.

Khương Tú Nhuận con mắt trợn tròn, đang định gọi tên Phượng Vũ, thì Phượng Vũ nhanh miệng chặn trước:

- Hóa ra Khương thiếu phó lại là đệ đệ của vương tử Khương Chi à, lúc trước không biết, thất kính thất kính.

Khương Chi ở một bên nói: 

- Làm sao Phùng huynh nhận ra đệ đệ của tại hạ?

Phượng Vũ dùng tên giả là Phùng Sơn cười nói: 

Trước kia từng gặp qua vài lần, lúc ấy mới gặp mà đã quen thân. Vài ngày trước khi tại hạ hồi kinh, cùng Úy tiểu công hầu Úy Tuần trở về, cũng nghe ông ấy nói về chuyện phụ tá đắc lực của Thái tử là Khương thiếu phó, càng khiến tại hạ thêm kính ngưỡng.

Khương Tú Nhuận muốn gọi người bắt hắn lại, nhưng nghe hắn nhắc tới hai chữ "Úy Tuần" liền nhịn xuống.

Úy Tuần tại sao lại cùng Phượng Vũ hồi kinh?

Mặc dù Phượng Ly Ngô đã sai người một đao thiến sạch Mao Doãn Sinh, thế nhưng lúc ông ta tặng người vào cung có phải thái giám không, Úy Tuần là người rõ ràng nhất. Nếu bây giờ ông ta ở trong tay Phượng Vũ, đưa lên triều nói ra tình hình thực tế, chẳng phải làm hỏng bét mọi chuyện sao?

Nàng quét mắt tới tên thị vệ cường tráng sau lưng Phượng Vũ, có mấy người nhìn rất quen mắt, chính là ngự lâm quân bên cạnh Hoàng đế.

Mấy người bọn hắn mục quang lấp lánh trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận, nếu nàng hơi có chút cử động, trường đao bên hông sẵn sàng tuốt ra.

Xem ra hoàng đế và nhị hoàng tử đã sớm gặp nhau, còn phái cả ngự lâm quân bảo hộ, để Phượng Vũ quang minh chính đại rêu rao ở Lạc An.

Cho dù Khương Tú Nhuận hiện tại muốn bắt người, cũng không dễ dàng hành sự.

Nghĩ đến đây, lại nhìn huynh trưởng và tẩu tử đang mang thai ở bên cạnh không biết gì vẫn vui vẻ cười nói, Khương Tú Nhuận rốt cục cũng yên lặng, vén áo bào ngồi xuống, giơ chén rượu lên nhìn Phượng Vũ nói:

- Đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?

Phượng Vũ cười đưa tay nhấc bầu rượu lên, rót đầy vào chén cho Khương Tú Nhuận:

- "Nàng" và ta chia tay vội vàng như vậy, lại không kịp nói một tiếng  biệt, ta nào tốt được?

Khương Tú Nhuận nhìn gợn sóng lăn tăn trong chén rượu, sau đó ngước mắt nhìn nhìn Phượng Vũ nói:

- Không biết ngài lần này đến kinh thành là định làm chuyện gì? Nếu có chuyện muốn thương lượng cùng thái tử, có lẽ phải chờ một thời gian. Nhưng mà may mắn thái tử mặc dù không thể vào thành, nhưng trong thành ngoài thành đều có cận vệ của ngài ấy. Nếu như ngài muốn tìm người có thể nhắn với họ, không tới một chén trà,  người đã ở trước mặt ngài.

Phượng Vũ sao có thể không nghe ra ý tứ uy hiếp trong lời nói của Khương Tú Nhuận. Chính là ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ trong phủ của huynh trưởng nàng. Thái tử mặc dù không thể vào thành, nhưng binh lực của Thái tử cũng ở ngoài thành, Phượng Vũ mặc dù  có Đoan Khánh đế làm chỗ dựa, nhưng làm gì cũng phải cân nhắc một chút.

Phượng Vũ ngược lại là cười, nói:

- Ta vốn muốn ở đây thụ hưởng Khương công tử ân cần chiêu đãi. Chỉ là một lát còn có việc cần phải xử lý, liền không trì hoãn mọi người trong phủ đoàn tụ nữa. Đúng rồi, còn xin Khương thiếu phó nhắn cho thái tử, nói ta có việc cầu kiến thái tử, mong rằng có thể ở doanh trại ngoài thành gặp cố nhân một lần.

Nói xong, liền đứng dậy cáo từ.

Khương Tú Nhuận sao có thể để hắn như vậy nhẹ nhàng rời đi, liền lấy cớ đưa tiễn, sau khi đưa hắn tới ngõ nhỏ bên ngoài, liền trầm giọng nói: 

- Ngươi cố ý tới phủ huynh trưởng ta, là ý gì?

Ý cười trên mặt Phượng Vũ ảm đạm, chỉ trào phúng mân mê khóe miệng: 

- Không có gì, chỉ là muốn nhìn một chút huynh trưởng nàng phải chăng là người gian xảo? Đáng tiếc, một khiêm khiêm quân tử như vậy, mà tại sao lại có một muội muội láu cá, miệng toàn lời dối trá như nàng cơ chứ?

Miệng lưỡi Khương Tú Nhuận chẳng có mấy ai sánh kịp, lông mày cũng không nhăn lại liền đáp:

- Phủ nhà ai mà không có mấy cành trúc cong chứ? Không phải Thái tử điện hạ cũng có một thứ đệ hành xử hạ lưu, trong đầu đầy suy nghĩ bàng môn tà đạo sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.