Lưu Bội dùng sức đâm chủy thủ vào thịt cừu, nở nụ cười hở hàm răng trắng nói:
- Ngươi lại nói xem là giúp ta thế nào đi, nếu ngươi nói không được, thì ta sẽ trói ngươi lại, ngay mai khi khai trương hội chợ biên giới, ta sẽ giết ngươi làm tế phẩm.
Khương Tú Nhuận trong lòng biết "ông nội" mình là người nói một sẽ không nói hai, nếu không sau này sao hắn ta có thể trở thành nhân vật có địa vị ngang hàng với Phượng Ly Ngô?
Nàng hạ quyết tâm không hề cố kỵ nói:
- Giết được thỏ, mổ chó săn. Đạo lý như vậy còn cần ta phải giảng giải? Vương tử, có đôi khi quá thông minh kiệt xuất, cũng có thể làm hại bản thân mình. Trước đó ngài ở tại Lạc An làm con tin, lại còn bày mưu tính kế, có thể giúp Đại Lương trù tính tới nhu cầu cấp thiết đó là quặng sắt. Thế nhưng ngươi có nghĩ tới việc, nếu sau khi nhận được quặng sắt, ngài ở Lạc An sẽ như thế nào?
Lưu Bội cũng không tiếp lời, tiếp tục biểu lộ sâu xa khó hiểu nghe nàng bịa chuyện.
Khương Tú Nhuận nói tiếp:
- Một khi tinh thiết tới Lương quốc, Lương quốc tất nhiên sẽ binh cường mã tráng, vũ khí tinh lương, mà kênh mương đã được kiến thiết lại, cho nên trong vài năm tới Lương quốc lương thực không cần ưu phiền... Một quốc gia an cư lạc nghiệp như thế, ngay cả một đứa trẻ, chỉ cần có hiền thần phụ tá, cũng có thể quản lý được đâu ra đó. Nơi nào còn cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-nu/3353641/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.