Khương Tú Nhuận vừa định nói tiếp, thế nhưng cơn đau lại ập tới, lập tức bóp c.h.ặ.t t.a.y Phượng Ly Ngô không nói ra lời.
Phượng Ly Ngô trừng mắt hỏi bà đỡ, làm thế nào mới khiến Hoàng hậu bớt đau được.
Bà đỡ vẻ mặt đau khổ nói, chỉ có sinh con xong thì mới đỡ đau đực.
Làm việc cho hoàng gia đúng là không dễ dàng. Nếu như gia đình bình thường, chủ nhân hồ nháo như vậy bà có thể phất tay rời đi,
Nhưng bây giờ, người đang nằm trên giường là long tử long tôn, bà vừa nơm nớp lo đỡ đẻ, vừa cầu mong Hoàng hậu thuận lợi sinh con. Sau khi làm xong lần này, bà lập tức về nhà rửa tay gác kiếm, an dưỡng tuổi già, chứ không làm nghề này nữa.
Phượng Ly Ngô từ trước tới nay chưa từng thấy nữ tử sinh con bao giờ. Chỉ nghe nói có nhiều hung hiểm, nhưng tận mắt nhìn thấy lại khác biệt hẳn.
Chàng thấy tóc Khương Tú Nhuận ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến trắng bệch, rõ ràng bình thường được nuông chiều hơi đau một chút cũng đã không chịu nổi, vậy mà giờ nàng đang cố gắng tự mình hít thở, tự mình chịu đau đớn để sinh hài nhi của hai người.
Phượng Ly Ngô hiện tại chỉ hận mình không thể lôi oắt con ở trong bụng nàng ra ngoài, tét vào m.ô.n.g nó, tại sao lại để cho mẫu thân chịu nhiều khổ sở như vậy chứ.
Cứ như vậy kéo dài khoảng hai canh giờ, Khương Tú Nhuận quần áo cũng ướt mồ hôi không nói, Phượng Ly Ngô đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-nu-sac-tai-ven-toan-kiem-song/3713711/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.