“Tiểu Mạn Mạn, sao mẹ lại khóc?”
“Không có. Mẹ không có!”
An Nhiên ôm cô vào lòng, bàn tay bé nhỏ vỗ về:
“Ngoan nào! Người làm mẹ khóc chính là người xấu.”
Lưu Mạn tựa vào thân hình bé nhỏ của An Nhiên.
Bình Tâm ở bên cạnh cũng vỗ về cô:
“Tiểu Mạn Mạn, mẹ hay nói làm đàn ông phải mạnh mẽ. Bình Tâm sẽ lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ có được không?”
Lưu Mạn ngồi dậy, cô lấy tay dụi mắt. Cô bé An Nhiên đưa khăn giấy lau nước mắt cho Lưu Mạn:
“Mẹ lấy cái này lau đi. Dùng tay nhìn mặt mẹ cứ như con mèo.”
“Sao em nói mẹ là con mèo.”
“Em nói là y như chứ không phải nói mẹ mèo. Anh hiểu không?”
Hai bé con cãi nhau suốt khiến Lưu Mạn đau cả đầu.
Vừa đúng lúc bà Lưu gọi điện thoại cho Lưu Mạn:
“Mạn Mạn, mau về ăn cơm. Mau đem hai đứa cháu về đây cho mẹ. Nhớ chết đi được.”
Sau khi đưa hai bé con về nhà. Lưu Mạn nhận được cuộc gọi của mấy chị ở nhà chung.
Lưu Mạn tức tốc cùng một chị trong nhà đến bệnh viện. Vừa vào bệnh viện đã thấy một nữ sinh 16 tuổi ôm đứa trẻ đỏ hỏn ở trên tay.
Lưu Mạn đến bên cạnh cô bé:
“Chị nhận được tin, em xin vào ở nhà chung có đúng không?”
Cô gái vừa khóc gật đầu.
“Dạ. Em sợ lắm. Em đang buồn đi vệ sinh không ngờ lại sinh em bé… Nhà em từ mặt em rồi chị ạ. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3472212/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.