Những ngày bụng chưa lớn, Lưu Mạn vẫn đến trường. Cô trốn tránh Bách Niên. Khi nào cô không có tiết học, sẽ về cửa hàng bán đồ trẻ con của Bác sĩ để phụ giúp công việc.
Buổi tối khóc về nhà chung cô ôm gói tủi thân khóc. Khóc đến mệt mà ngủ quên.
Cuộc sống cứ thế trôi dần, vết thương ở trong lòng cũng dần dần nằm im.
Thế là chính tháng cũng đã qua. Đến ngày Lưu Mạn sinh con, các chị ở nhà chung cử một người đi chung.
Lúc đau bụng nhìn những người phụ nữ có chồng ở bên cạnh mà Lưu Mạn bật khóc. Cô ôm chị.
“Chị… Chúng ta chỉ có thể tự mình mạnh mẽ có đúng không?”
Người chị trong nhà chung xoa lưng cô:
“Cố lên cô bé… Cô rất giỏi…”. Web đọc 𝙣ha𝙣h tại ﹢ TR𝗎𝖬TRU𝒀EN﹒V𝙣 ﹢
Đến khi Lưu Mạn nghe được tiếng khóc của hai bé con, cô thấy những gì mình chịu đựng đều xứng đáng.
“1 trai, 1 gái. Chúc mừng em!”
Người chị bế đứa bé:
“Mạn Mạn, em định đặt tên cho 2 bé con là gì?”
Từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi ra:
“Bình Tâm và An Nhiên. Em muốn cả đời các con sẽ học được cách bình an trước giông bão để có một cuộc sống an nhiên.”
Chị ở nhà chung gật đầu: “Ý nghĩa… Chúc 2 bé con cả đời bình tâm an nhiên giống như tên của các con.”
…
5 năm sau
Lưu Mạn đang nhìn ngắm hoàng hôn trên biển. Trong chiếc tai nghe cất lên một bài hát:
“Rồi em sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3472210/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.