Lưu Mạn vùi đầu vào cần cổ của Bách Niên. Cô không những phát hiện ra trên người hắn có mùi nước hoa mà còn phát hiện trên cổ hắn có dấu hôn. 
Lưu Mạn lấy hết bình tĩnh hỏi hắn. 
“Bách Niên, tối qua không về, anh đi đâu?” 
Bách Niên có cảm giác bị hỏi cung nên hắn khó chịu. 
“Tiểu Mạn, đang vui vẻ em hỏi những chuyện này làm gì?” 
Lưu Mạn thở gấp, cô dùng hai tay bấu vào tay hắn. 
“Bách Niên, anh nói cho em biết hôm qua anh đã đi đâu?” 
“Không nói có được không?” 
Lưu Mạn lại bắt đầu khóc: 
“Anh không nói là có chuyện giấu em đúng không?” 
Bách Niên đứng dậy thở dài: 
“Tôi không việc gì phải giấu em cả. Tối qua tôi đi uống rượu cùng Minh Minh.” 
“Sau đó thì sao?” 
Đến đây Lưu Mạn thật sự không muốn nghe nhưng cô không muốn mình bị lừa dối. Trên đời này, cô ghét nhất bị nói dối. Giống như Lâm Thắng - bạn trai cũ đã từng làm với cô. Thấy thái độ của Bách Niên, cô càng gấp gáp hơn. 
“Anh mau nói!” 
“Phải. Tôi không biết sao mình và Minh Minh lại về nhà tôi.” 
“Vậy là nhà anh có cô ta? Anh với cô ta đã làm gì?” 
“Không làm gì cả!” 
Lưu Mạn không thể giữ bình tĩnh. Cô đứng dậy dùng hết sức tát mạnh vào mặt của Bách Niên. 
“Anh nói dối. Đồ nói dối. Đừng tưởng tôi không thấy vết hôn trên cổ anh. Tôi còn ngửi ra được mùi nước hoa trên người anh. Anh nói không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3472207/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.