Bách Niên vội lái xe về gặp Lưu Mạn. Vừa về đến nhà đã thấy gương mặt tiều tụy của Lưu Mạn.
“Mạn Mạn, em không sao chứ?”
“Mạn Mạn, em trả lời anh đi, đừng làm anh sợ.”
Lưu Mạn vung tay tát Bách Niên:
“Anh nói không động vào cô ta. Anh làm gì giờ này mới về?”
“Anh xin lỗi. Anh bị bọn họ chuốc rượu. Cả đêm qua anh không làm gì cả. Anh chỉ ngủ ở trong phòng. Lưu Mạn, em tin tôi đi.”
“Em mệt rồi. Em muốn đi ngủ.”
Lưu Mạn vui mình vào trong chăn. Cơm không ăn, nước cũng không uống.
Bách Niên ở bên ngoài dù gõ cửa thế nào cô cũng không mở.
Hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, không biết bản thân cố gắng vì cái gì.
Cuối cùng hắn dùng chìa khoá mở cửa phòng xốc cô dậy:
“Lưu Mạn tôi nhắc lại một lần nữa, tôi uống say rồi chỉ ngủ. Chẳng có liên quan gì đến cô ta. Tại sao nói mãi em không chịu hiểu vậy? Em làm tôi thấy mệt mỏi khi ở cạnh em. Đồ ăn tôi đã làm sẵn. Em tỉnh dậy mà ăn đi rồi suy nghĩ.”
Bách Niên nói xong hắn đi dạy đến tiết cuối cùng hắn ngồi thẫn thờ nhìn cặp sách không muốn về. Đúng lúc có nhóm sinh viên muốn hắn chỉ giúp về khóa luận. Hắn đồng ý ngay.
Bọn họ bận rộn trao đổi đến 10 giờ đêm.
“Hôm nay chúng ta đến đây thôi.”
“Cảm ơn thầy!”
Lúc hắn xách tập đi về. Một người trong nhóm bạn nói:
“Thầy Bách, chúng em có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3472179/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.