Sáng hôm sau, Lưu Mạn tỉnh dậy trong vòng tay của Bách Niên. Lưu Mạn nhìn người đàn ông trước mặt, cô thật sự không cưỡng lại được vẻ đẹp mê hoặc của hắn. Khẽ chạm đầu ngón tay lên sóng mũi. 
“Tiểu Mạn, em thích tôi nhiều đến như vậy sao?” 
“Không có!” 
“Rất ghét anh. Cực kỳ căm ghét anh!” 
“Vì anh hôn người khác?” 
“Em ghen sao?” 
“…” 
Bách Niên phì cười: “Cô ấy là bạn của anh.” 
“Vậy cho nên có thể tuỳ ý hôn?” 
Lưu Mạn xoay người nhưng bị hắn giữ chặt lại: 
“Ai cho phép em đi?” 
Nam nhân bắt lấy cổ tay cô, bàn tay đẩy vai cô, chợt ấn Lưu Mạn vào trong chăn. 
Hắn với tay kéo chiếc quần của cô xuống. 
“Bách Niên, anh muốn làm gì?” 
“Phạt em. Sau này em còn đi lung tung tôi sẽ đem em ra mà trừng phạt.” 
Tiếng động mờ ám vang lên bên tai, thật sự đem đến kích thích không nhỏ. Hắn càng lúc càng hoang dã, càng điên cuồng. Lưu Mạn chỉ có thể vùi mặt vào lòng ngực của hắn vất vả chịu đựng đến lúc yên tĩnh. 
Hắn nằm gục lên người Lưu Mạn, mồ hôi thấm ướt qua từng tấc da thịt của cô. Ở cô hắn có cảm giác tham luyến không muốn tách rời. Muốn triền miên dây dưa mãi không dứt. 
Hắn đứng dậy rời khỏi chăn ấm. Lưu Mạn thức dậy không nổi liền ngủ thêm một chút. Trong lúc ngủ, cô bị tiếng động bên ngoài làm thức. 
Lưu Mạn ngồi dậy vươn vai. 
“Tiểu Mạn Mạn, em thức rồi sao? Mau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3472177/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.