“Lưu Mạn, cậu thật sự muốn dọn ra ở cùng thầy ấy?” 
Dương Ngọc không thể tin vào những gì mình đã nghe. 
“Suỵt! Cậu nhỏ tiếng thôi. Nếu không cách bạn khác nghe mấy!” 
“Trời ạ? Sống thử đúng không? Nếu vậy thì cậu phải cẩn thận mới được. Không thôi hậu quả mình cậu gánh đó!” 
Lưu Mạn thở dài. Không biết quyết định của cô có đúng không. Càng không biết tương lai sẽ ra sao. 
“Dương Ngọc, mau kể cho tớ nghe chuyện của cậu và thầy Minh đi?” 
“Không có gì, không thân lắm?” 
Dương Ngọc vừa xua tay vừa đỏ mặt. Lưu Mạn trề môi: 
“Vậy là không thân dữ chưa?” 
“Haha. Mau thu dọn đồ đi. Nhớ lời tớ. Phải có biện pháp an toàn nha hong?” 
“Ừ! Tớ biết! Cảm ơn cậu.” 
Hai người sắp xếp quần áo sau đó hai người kéo vali đến điểm hẹn cách xa trường mà Bách Niên đợi sẵn. 
Bách Niên xuống xe chất hành lý vào cốp. 
“Cảm ơn em đã giúp Tiểu Mạn. Khi khác mời em đi ăn!” 
Dương Ngọc dạ một tiếng sau đó trêu Lưu Mạn lần nữa: 
“Nhớ lời tớ dặn.” 
“Tớ biết rồi!” 
Bách Niên khởi động xe, trên đường đi hắn tò mò hỏi Lưu Mạn: 
“Rốt cuộc em ấy dặn em cái gì?” 
“Dặn em là… Bí mật.” 
Bách Niên vươn tay xoa đầu Lưu Mạn: 
“Tiểu Mạn Mạn, tôi có quà cho em.” 
“Hửm?” 
Bách Niên vẫn chăm chú lái xe: 
“Em mở hộp quà dưới chân mình ra xem đi!” 
“Là gì vậy?” 
“Em tự xem đi!” 
Vừa mở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3450450/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.