Lưu Mạn tỉnh dậy ở phòng bệnh. Một bên tay bị cắm ống truyền dịch. Cô không nói quay mặt vào trong góc tường khóc. Từng tiếng khóc nghẹn lại không bật ra ngoài. 
Đau khổ nhất chính là khóc mà không dám khóc. Khóc mà không để cho người khác biết mình đang khóc. 
Nhìn từ phía xa, chỉ thấy thân thể của Lưu Mạn đang run lên bần bật. 
Dương Ngọc được một phen tái xanh mặt phải thoa dầu gió mới hoàn hồn. Vừa bước vào đã thấy Lưu Mạn như vậy, cô gấp gáp hỏi cho ra chuyện. 
“Mạn Mạn xảy ra chuyện gì?” 
Chỉ thấy người trong chăn đang run. 
“Mạn Mạn cậu không nói tớ đi tìm thầy Bách!” 
Nghe đến hai chữ “thầy Bách", Lưu Mạn trở nên kích động. 
“Tại sao lại lừa gạt tôi?” 
Dương Ngọc đi từng bước đến chạm vai bạn thân mình, kề sát tai vào nghe rất rõ từng câu, từng chữ: 
“Dương Ngọc, thầy ấy sắp lấy vợ còn bảo tớ làm bạn gái…” 
“Trời ạ?” 
Dương Ngọc là bạn cấp 3 rất thân với Lưu Mạn, hai người ở cùng quê, cùng chọn chung trường, chung ngành. Thân như chị em trong nhà vậy. Nghe đến đây, Dương Ngọc lại xắn tay áo lên: 
“Lưu Mạn, tớ đi tìm tên Thầy đó hỏi chuyện!” 
Dương Ngọc đi thật, Lưu Mạn lại như cũ ngồi dậy hét lên: 
“Dương Ngọc, đừng đi!” 
Cô quay lại thấy Lưu Mạn khóc đến sưng mắt, cô thấy xót cho bạn mình nên nhào đến ôm rồi khóc theo. 
“Cậu sao khổ thế này? Tớ còn tưởng sau chuyến đi, cậu sẽ vui vẻ!” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3450440/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.