Lưu Mạn bị đánh thức bởi tiếng của Bách Niên: 
“Mạn Mạn em dậy đi!” 
Lưu Mạn ánh mắt dời xuống dưới thân, làm Bách Niên không nhịn được lên tiếng: 
“Em khỏi xem. Hôm qua đang lúc gay cấn vậy mà em ngủ mất tiêu! Lần sau, nếu không uống được thì đừng uống!” 
Giọng hắn đầy trách móc: 
“Đi, chúng ta về thôi. Tôi còn có việc!” 
Sau khi đưa Lưu Mạn về gần ký túc xá, Bách Niên chạy nhanh về biệt thự nhà mình. 
Mới sáng sớm mẹ hắn đã gọi cho hắn. Mà mẹ gọi thì chẳng có chuyện gì tốt cả. 
Bà Oanh đứng ở cửa đi đi lại lại. 
Vừa thấy Bách Niên bước nhanh lại trách móc: 
“Bách Niên, mẹ đã dặn con đúng giờ. Con nhìn xem bây giờ mới chịu về. Làm con gái người ta đợi!” 
Bách Niên thở dài: “Ở trường có việc!” 
“Thôi đừng nhiều lời mau vào trong chào hỏi bé Huyền đi!” 
“Huyền nào?” 
“Thanh Huyền, con bé con của chú Thanh Thanh đó. Còn nhỏ con bé chạy theo con suốt!” 
Bách Niên lắc đầu: “Chuyện lúc nhỏ ai mà nhớ nữa mẹ. Hơn nữa chuyện ở trường rất bận, mẹ bảo con về đây chỉ để gặp mặt cô ta?” 
“Niên Niên, hai nhà đã định hôn sự. Con không thích cũng phải nghe theo. Con sinh ra là để trả hiếu cho ba mẹ. Hiểu không?” 
Bách Niên nghiến răng. Bà Oanh lại nói tiếp. 
“Tất cả những gì con có ngày hôm nay đều là do ba mẹ cho con. Bây giờ gia đình gặp khó khăn. Con là con trai trong gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3450435/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.