Lưu Mạn ngắn nhìn chiếc điện thoại vừa ra mắt. Cô có nằm mơ cũng không ngờ cách đây chỉ mấy ngày mình còn nhìn nó qua màn hình laptop nay lại được cầm ở trên tay. 
Dương Ngọc cũng vừa từ bên ngoài về. 
“Lưu Mạn, mau nói cho tớ người trên xe hơi là ai?” 
Lưu Mạn vội giấy chiếc điện thoại vào trong chăn ngập ngừng: 
“Sao cậu biết?” 
Dương Ngọc đưa hai ngón tay chỉ vào mắt mình: “Thấy!” 
“Còn nữa, Lưu Mạn cậu dấu gì trong chăn?” 
Dương Ngọc nhào đến giật tùng chăn ra: 
“Trời ạ? Mới ra mắt? Làm sao cậu có được? Có phải người trong xe tặng cậu? Lưu Mạn ai có thể hào phóng như vậy? Mau đem trả người ta đi. Cậu không sợ bị lợi dụng sao?” 
“Suỵt nhỏ thôi. Là thầy Bách Niên.” 
Dương Ngọc dùng tay bịt miệng mình lại: 
“Woa! Là thầy ấy? Cậu làm sao hay vậy? Điên rồi! Cậu điên rồi?” 
Lưu Mạn cố nén lại tâm tình kích động của mình: “Cậu đừng hiểu lầm. Thầy ấy mượn laptop của tớ. Trong lúc mang đến cho thầy ấy tớ bị người ta giật điện thoại.” 
“Rồi cậu có điện thoại mới?” 
“Lưu Mạn, cậu không thấy lạ sao? Người như thầy ấy cần gì mượn laptop của cậu? Một cái điện thoại này bằng 5 chiếc laptop của cậu. Điên rồi! Loạn rồi! Rồi hai người có xảy ra chuyện gì không?” 
Lưu Mạn lắc đầu. 
“Cậu nói xạo!” 
“Thật không có, thầy ấy chỉ hỏi tớ có bạn trai chưa?” 
Dương Ngọc nhảy hét lên đến nỗi Lưu Mạn phải chạy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3450433/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.