“Có thể… Là anh ấy nhặt được đó.” 
“Nhặt được sao?” 
Nhỏ như vậy cũng nhặt được hả? 
“Tin cậu mới là lạ đó!” Tưởng Vũ Phàm nhăn mày, đi theo phía sau Nhạc Tri Thời lên lầu hai của khu trung học cơ sở, vừa chạy đùng đùng đùng trên cầu thang vừa tiếp tục hỏi đến cùng: “Cứ cho là anh ấy nhặt được đi, nhưng làm sao anh ấy biết được cậu là Nhạc Tri Thời chứ?” 
Nhạc Tri Thời hỏi lại: “Tớ thế này mà còn không dễ nhận ra sao?” 
“Ờ, cũng đúng…” Vì gương mặt con lai mà lúc Nhạc Tri Thời mới nhập học, đã trở thành chủ đề bàn tán số một số hai, nhưng Tưởng Vũ Phàm vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Mới vừa nãy cậu xém xíu nữa hù chết tớ đó. Lúc nhìn thấy anh Tống Dục đeo phù hiệu đội sao đỏ đến chỗ cậu, tớ cứ tưởng cậu sắp tiêu đời rồi.” 
Nhạc Tri Thời vịn cầu thang thở hổn hển: “Có cần nghiêm trọng đến mức đó không?” 
“Sao lại không chứ? Ngày đầu tiên khai giảng đã vi phạm rồi, còn gặp phải người lạnh lùng nghiêm túc như anh Tống Dục trực nhật, lúc anh ấy kéo tay cậu, tớ còn tưởng anh ấy muốn xử lý cậu ngay tại chỗ luôn nữa kìa.” 
Sắp đến nơi, Nhạc Tri Thời quay đầu thở dài với cậu ta, rồi bước nhanh vào phòng học. 
Trời xui đất khiến, khi cậu bước vào lớp cũng vừa lúc lớp trưởng đang điểm danh. Nhạc Tri Thời cố gắng không thở mạnh nữa, rụt rè đứng ở cửa ra vào, tóc tai cũng vì chạy nhanh mà dựng thẳng lên: “Chào thầy ạ…” 
Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-di-ung-dang-yeu/215400/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.