Nhạc Tri Thời không biết mình bị sao nữa, bước qua đó tham gia tình nguyện mà chẳng hề đắn đo, dù bản thân lúc xem mấy hình ảnh tai nạn trong phim là sợ hãi hốt hoảng.
Đối phương rất ngạc nhiên khi thấy cậu, vô cùng mừng rỡ và biết ơn. Lúc Nhạc Tri Thời gật đầu đi cùng anh ta, mới sực nhớ mình vẫn đang cầm phần cơm trưa của Tống Dục.
“Anh đợi em chút, em đưa cơm trưa đã, sẽ trở lại ngay thôi ạ.”
Tất nhiên, Tống Dục không đồng ý để cậu tham gia công việc tình nguyện.
“Em chưa được đào tạo chuyên môn, lỡ xảy ra dư chấn làm sao em biết cách lánh nạn? Nguy hiểm lắm.” Tống Dục cau mày bảo: “Em ngồi yên trên xe cho anh.”
Dù bị Tống Dục phản đối, Nhạc Tri Thời cũng không thấy giận vì cậu biết anh đang lo cho mình.
“Không sao đâu anh.” Cậu ôm lấy cánh tay Tống Dục: “Em đã tìm hiểu trước rồi, đó là nơi tập trung người dân đến tị nạn, nhiều người lắm. Nếu xảy ra dư chấn thì tất cả sẽ cùng sơ tán. Bọn họ còn nói, đợi đến khi đội chuyên viên đến sẽ thay em.”
Cậu cụp mắt xuống, hô hấp bằng miệng khiến giọng hơi đứt quãng: “Em cũng nghĩ như anh vậy, muốn giúp đỡ họ phần nào.”
“Em không sợ sao?” Tống Dục hỏi.
“Tất nhiên là có rồi.” Nhạc Tri Thời thật thà đáp: “Bọn họ không tìm được người, mà em giúp được thì sao lại không giúp chứ?”
Sau vài giây im lặng, cậu nâng mắt nhìn Tống Dục: “Hơn nữa, chỉ cần được ở cùng anh thì em chẳng sợ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-di-ung-dang-yeu/1169347/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.