Lúc quyết định come out, Tống Dục đã bình tĩnh và thoải mái hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.
Anh báo với Tống Cẩn và Lâm Dung là mình có chuyện quan trọng muốn nói, hỏi buổi tối hai người có ở nhà không và nhận được câu trả lời chắc chắn.
Lái xe về nhà, người mở cửa là Lâm Dung. Mắt bà ướt đẫm sưng đỏ giống như vừa khóc xong. Trong lòng Tống Dục có dự cảm chẳng lành, nhưng Lâm Dung lại không nói gì.
“Tiểu Dục, con về rồi.”
Tống Cẩn ngồi trên sô pha, ông không nhìn Tống Dục mà hỏi anh sao về muộn vậy.
Đầu tiên, Tống Dục nói rõ với ông về kế hoạch đổi đề tài thì bị Tống Cẩn chất vấn: “Cho dù giáo sư Trương đồng ý cho con đổi đề tài, nhưng giờ đã trễ vậy rồi, học kỳ cũng sắp kết thúc, con dám chắc còn có thầy hướng dẫn nào sẵn lòng nhận con không?”
“Cho nên con cũng có thể tốt nghiệp muộn. Giáo sư Trương dùng cuộc sống riêng tạo áp lực với con, ngăn cản tốt nghiệp, con chịu đủ lắm rồi. Dù có tiếp tục ở lại mà không nghe theo lời ông ấy, ông ấy cũng chẳng để con tốt nghiệp thuận lợi, chi bằng con đi sớm.”
Tống Cẩn im lặng thật lâu mới trầm giọng nói: “Nếu con thực sự không có tình cảm gì với cô bé nhà họ Trương, chúng ta sẽ không ép con.”
“Con không chỉ không có hứng thú với cô Trương, mà sau này có xuất hiện thêm cô Lý, cô Vương gì đó, dù mọi người vừa ý ai, con cũng sẽ không định qua lại với họ.” Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-di-ung-dang-yeu/1169335/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.