Từ nhỏ, Tống Dục đã thích ghẹo Nhạc Tri Thời. Bởi vì cậu rất hồn nhiên ngoan ngoãn, không hề che giấu anh điều gì cả.
Nhạc Tri Thời luôn vui vẻ thực hiện mọi yêu cầu của anh, thậm chí còn thấy được làm chút việc cho Tống Dục là chuyện cực kỳ hạnh phúc. Sau khi phát hiện, anh đã cố kiềm chế dục vọng của mình, dù thực sự anh rất khao khát làm thế.
Anh luôn lo lắng Nhạc Tri Thời sẽ dùng sự ngây ngô của mình đối đãi với tất cả mọi người. Mỗi khi nghĩ đến việc này, Tống Dục đều rất phiền lòng, thậm chí còn đau khổ.
Trời sinh Nhạc Tri Thời có khuôn mặt xinh đẹp khiến ai cũng muốn đến gần bảo vệ, kèm theo tâm tư mờ ám nhưng lại khinh thường hành động ấy. Lúc còn yêu thầm, Tống Dục thường xuất hiện những suy nghĩ đó với Nhạc Tri Thời, âu lo mỗi khi cậu bám dính anh. Nếu như không thể chiếm giữ, anh thà để Nhạc Tri Thời vĩnh viễn đừng cười với anh, đừng xuất hiện trước mắt anh, giống như hai người xa lạ chẳng hề quen biết, giữ cho anh chút thể diện cuối cùng.
Thậm chí nửa đêm mất ngủ, anh còn miễn cưỡng nói với bản thân, Nhạc Tri Thời thực sự là cái bẫy được che đậy bằng vẻ ngoài ngây thơ. Sự ỷ lại, lòng tốt và ấm áp mà cậu thể hiện vốn dĩ không hề nhắm đến anh, ai gặp cậu cũng ảo tưởng mình được tôn sùng và yêu mến. Mọi người sẽ lần lượt nhảy vào, mắc kẹt trong đó giống như anh vậy.
Vừa điên cuồng muốn chiếm giữ, lại vừa không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-di-ung-dang-yeu/1169322/chuong-77.html