🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bình thường nếu bị hiểu lầm, Nhạc Tri Thời sẽ thấy hơi tức giận.

Nhưng bị Tống Dục hiểu lầm lại là cảm giác khác, tim đập rộn cả lên. Cậu vừa đi vừa nhắn tin giải thích với Tống Dục. Nam Gia sợ cậu đụng phải người khác, nên nắm lấy khuỷu tay áo cậu dẫn đường.

[Nhạc Nhạc: Đều tại anh cả đấy. Môi và lưỡi của em bị rách rồi, vết thương trên môi đã đóng vảy còn đầu lưỡi thì thành vết loét luôn ấy.]

Hai giây sau lại gửi thêm một câu.

[Nhạc Nhạc: Đau quá àaaaa.]

Cậu cảm thấy mình giải thích có hơi nghiêm túc quá, nên Tống Dục không trả lời mà trực tiếp gọi điện thoại. Đúng lúc Nhạc Tri Thời cùng với những bệnh nhân khác ra khỏi phòng khám, cậu đứng ở hành lang đông người qua lại nhận điện thoại của Tống Dục.

Nghe thấy giọng Tống Dục, Nhạc Tri Thời quên sạch việc bị anh hiểu lầm. Tống Dục hỏi cậu có đau không, cậu nói không đau, cứ như tin nhắn vừa gửi đã bị cậu nhai mất rồi vậy.

“Anh ở bên đó có lạnh không?” Nhạc Tri Thời xoay mặt vào tường nghe điện thoại, y như bị phạt đứng.

“Ừm.”

“Vậy anh đừng để bị bệnh, chị Nam Gia ốm rồi đó.” Nhạc Tri Thời cụng trán vào tường: “Bệnh viện đông người quá.”

“Em cùng cô ấy đến bệnh viện à?” Giọng điệu của Tống Dục thay đổi rõ ràng.

Nhạc Tri Thời gật đầu với vách tường: “Dạ, bọn em mới họp xong, vừa hay em muốn đến bệnh viện lấy thuốc lở miệng. Em không thích đến bệnh viện một mình, giống như ăn lẩu một mình ấy, cảm giác

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-di-ung-dang-yeu/1169316/chuong-71.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Chất Dị Ứng Đáng Yêu
Chương 71: “Hoa đã có chủ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.