“Ơ…” Nhạc Tri Thời cúi đầu nhìn những giọt nước chảy tí tách từ trên dù, đúng là trong suốt thật. 
Cậu thật là ngốc khi dùng một cây dù trong suốt để che chắn thân mình:< 
“Chẳng phải em bảo 6 giờ sao?” Tống Dục hỏi. 
Nhạc Tri Thời mím môi, thành thật kể hết kế hoạch tạo bất ngờ đã thất bại của mình. Dường như Tống Dục cũng đoán được, gật đầu hỏi cậu ăn cơm chưa. 
“Chưa ạ.” Nhạc Tri Thời lắc đầu, bảo mình về nhà đã chạy đến tìm anh ngay. Sau đó cậu đứng dậy, ôm túi hỏi: “Căn tin này có cho mua mang về không anh? Em không muốn ăn ở đây, anh mắc mưa thế này nên về tắm rửa trước đã.” 
Tống Dục đồng ý yêu cầu của cậu, anh thản nhiên đứng lên gỡ balo trên lưng Nhạc Tri Thời sau đó đeo vào lưng mình, tiện cầm luôn túi đựng bình giữ ấm, nói: “Em cầm dù là được rồi.” 
“Dạ.” Nhạc Tri Thời cầm cây dù và hoa theo sau lưng anh. 
Tống Dục hỏi cậu có muốn ăn gì thì Nhạc Tri Thời bảo mình không đói bụng, chỉ muốn anh về phòng lẹ lẹ tắm rửa kẻo cảm lạnh.  
Nhưng hình như Tống Dục đã có kế hoạch khác, anh không nghĩ nhiều mà bước đến quầy đồ ăn gần cửa sổ rồi dừng lại, híp mắt nhìn về phía trước. 
Nhạc Tri Thời rất thích những động tác nhỏ của anh, cái híp mắt kia trông hệt như một chú mèo bự vô cùng dễ thương. Tuy rằng dùng từ ‘dễ thương’ để miêu tả Tống Dục hơi kỳ cục, nhưng thỉnh thoảng trong đầu Nhạc Tri Thời cứ nảy ra cảm giác như vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-di-ung-dang-yeu/1169285/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.