*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhạc Tri Thời nghiêm túc nói một lèo, cuối cùng bị Tống Dục dùng bàn tay to che cả khuôn mặt mình.
“Anh đang làm gì vậy?” Cậu giơ tay định gỡ bàn tay đang gây rối của anh trai xuống, nhưng chợt nghe Tống Dục bảo: “Khả năng nhìn mặt đoán ý của em cần được cải thiện.”
“Dạ?” Nhạc Tri Thời ngạc nhiên, chộp lấy cổ tay Tống Dục.
“Ba mẹ đều ủng hộ anh.” Mặt Tống Dục không cảm xúc, anh nghiêng đầu nói: “Cũng như em vậy đó.”
Tống Dục giải thích xong, vỗ nhẹ lên má Nhạc Tri Thời hai cái, xoay người mở cửa: “Anh về phòng đây.”
Nhạc Tri Thời biết mình bị hố rồi, nhưng nghĩ đến chuyện mọi người đều ủng hộ Tống Dục thì cảm thấy cũng đáng lắm, bắt đầu cười toét miệng.
Hiển nhiên khi tình nguyện viên đến báo tin và nhận được thư báo trúng tuyển, cả nhà ai cũng vui mừng cả. Con trai cả trúng tuyển đại học, về tình về lý cũng nên mời họ hàng ăn bữa cơm.
Trên bàn ăn, bác cả nhiều lần bày tỏ sự không hài lòng với nguyện vọng mà Tống Dục chọn.
“Người ta thi tốt đều đến Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu học cả rồi. Ở lại quê thì có ích lợi gì? Không có tương lai. Mà cái ngành con chọn rất khó kiếm việc làm. Đám thanh niên trẻ bây giờ ai cũng học IT công nghệ thông tin hết, tiền kiếm phà phà.”
Nhạc Tri Thời rất khó chịu khi nghe những lời chỉ trích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-di-ung-dang-yeu/1169283/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.