Nhạc Tri Thời làm động tác suỵt rồi kéo ống tay áo ngủ Tống Dục, mở to đôi mắt tròn lủm đáng thương cầu xin anh đừng để ba mẹ biết mình núp ở đây.
Tống Dục hắng giọng, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt mình trông tự nhiên hơn, không có ý định vạch trần nên chỉ xoay lưng bỏ đi.
Thế nhưng Nhạc Tri Thời lắc đầu, kéo tay áo anh lần nữa. Trên người cậu bộ đồ ngủ màu xanh xám cùng mái tóc rối bời, nhìn từ góc độ của Tống Dục trông đặc biệt yếu ớt và mềm mại.
Tống Dục dừng bước, hai người chăm chú nhìn nhau vài giây, anh bất đắc dĩ bước đến gần cậu.
Nhạc Tri Thời chỉ vào bụng mình, rồi đưa cho Tống Dục xem miếng bánh mì cuộn hương quế trong tay. Tống Dục đã hiểu sơ sơ chuyện gì đang xảy ra, vô cùng bình tĩnh uống ngụm nước.
Lâm Dung chợt cất tiếng: “Tiểu Dục, trong lò nướng có bánh mì cuộn hương quế đó con. Ăn thử đi, ngon lắm.”
Tống Dục hờ hững ậm ờ, ánh mắt vẫn dán chặt vào Nhạc Tri Thời cùng lớp đường dính trên má cậu.
“Đúng là trông rất ngon.”
Nhạc Tri Thời nhanh chóng ăn xong nửa miếng bánh còn lại, sau đó lau sạch tay và mặt mình.
Hiếm khi nhận được lời khen từ đứa con trai lớn kiệm lời, Lâm Dung vô cùng thỏa mãn: “Vậy mai mấy đứa mang tới lớp mời bạn ăn với, chắc Tiểu Ngạn thích lắm đó.”
“Vâng.” Tống Dục cầm chai nước suy nghĩ một lúc, quyết định cứu vớt cậu nhóc ra khỏi cảnh khó khăn này. Anh hỏi: “Ba mẹ không đi tắm rửa nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-di-ung-dang-yeu/1169273/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.