Hiệp Sĩ Đỏ 
Nếu con bướm trắng không đi với chúng, Charlie không nghi ngờ gì, chắc hẳn mình và Billy đã té xuống hố chết queo rồi. Những thanh ngang của cái thang mục tơi tả. Có chỗ mất mấy thanh liên tục. Không có ánh sáng dẫn đường thì bảo đảm chúng sẽ trượt chân, mà đường rơi xuống sẽ rất xa, xa thật là xa. 
Nhưng cuối cùng chúng cũng lại được đứng trên mặt đất cứng. Ở đáy hố, những bức tường lát đá tảng và đá phiến khổng lồ, và đó kìa, lùm lùm trong bóng tối, có một sinh vật xám gầy giơ xương. 
“Asa?” Charlie khẽ hỏi. 
Sinh vật đó quay phắt đầu lại. Con mắt vàng nhoé lên kinh hãi trước ánh sáng xa lạ, và nó hộc lên một tiếng rền đục. 
“Nó nói gì đó, Billy?” Charlie hỏi. 
Billy bóp trán. “Em không biết.” 
“Em phải biết.” 
“Không biết. Em đã nói với anh hoài mà. Em không còn hiểu được ngôn ngữ của thú nữa. 
Cuối cùng giờ mới vỡ lẽ ra. Trước đó Charlie không hỏi chuyện Billy đến nơi đến chốn, bởi vì nó không dám để chính mình tin là Billy bị mất tài phép thuật. “Điều đó có nghĩa là em cũng không thể nói chuyện được với anh ấy?” nó hồi hộp hỏi. 
“Đừng nghĩ vậy,” Billy nói, dán tịt mắt vào sinh vật xám. 
Bất thần một tiếng rống vang, và, răng nhe ra, con thú đâm xổ vào chúng. 
“Asa!” Charlie hét. “Anh không nhận ra em sao?” 
Tiếng rống hạ xuống đục rồ rồ. Charlie và Billy dựa chết dí vô tường. 
“Cố lên, Billy, cố lên,” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/charlie-bone-6-charlie-bone-va-soi-hoang/2406944/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.