“Cha, con đưa Charlie Bone về này,” Naren nói, hơi có vẻ lo âu.
“Ừ, thấy rồi. Naren, cha đã cấm con vào thành phố rồi cơ mà.” Giọng người đàn ông khản đi vì nén giận, và trong khi nói chuyện với con gái, ông vẫn không hề rời mắt khỏi Charlie. “Cha nghĩ là con đã băng qua cây cầu sắt, đúng không?”
“Con xin lỗi,” Naren nhìn tịt xuống hai bàn chân. “Con không nhịn được.”
“Con nhịn được chứ sao lại không,” người cha cao giọng. “Con không bao giờ học được điều đó sao? Con không bao giờ làm được cái gì an toàn và có xét đoán sao?”
“Nhưng bây giờ cha vui rồi, há?” Naren mỉm cười hy vọng. “Cha vui vì con đã đưa Charlie tới.”
Người đàn ông gừ lên một tiếng giận điên rồi vung rìu chém mạnh xuống một thân cây cụt đã lõm lam nham vài vết rìu. Bỏ mặc cái rìu ở đó, ông quay lưng lại bọn trẻ và hùng hổ đi vào nhà.
Thật bất ngờ, cánh cửa không hề đóng sầm. Tuy nhiên, Charlie không cảm thấy mình được chào đón.
“Cha em sẽ dịu lại thôi,” Naren nói chắc nịch. “Cơn giận của ông ấy cũng như lửa tắt ấy mà. Đi vào trong cho ấm nào.” Cô bé bước tới cánh cửa để mở, ra hiệu cho Charlie đi theo.
Nhưng Charlie vẫn đứng nguyên tại chỗ. Bất chấp cái lạnh, nó ngần ngại không muốn rời lũ thú. Nó bắt đầu nhận ra vài con trong đám chúng. Con vịt của Emma đang mổ bắp trong máng. Homer chễm chệ trên cọc hàng rào, và có hai con thỏ trắng lót tót nhá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/charlie-bone-5-charlie-bone-va-nha-vua-an-minh/3055453/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.