“Tới rồi!” Quý bà Bloor mở một cánh cửa và dúi Henry vô phòng.
Một thằng bé, đang quỳ trên chiếc ghế đẩu gần của sồ, liền phóng xuống và chạy như bay lại chỗ Henry.
“Nãy giờ anh ở đâu vậy?” Bé hét lên.
“Thám hiểm tí thôi,” Henry đáp.
“Em cứ tưởng anh về nhà rồi.”
“Nhà ở cách đây bao nhiêu dặm cơ mà, Jamie.”
Henry buông mình vô chiếc ghế da sâu hoắm bên cạnh lò sưởi. Khi lim dim mắt, nó như thấy rõ căn phòng khách ấm cúng ở nhà. Và thế là nó lại thở dài.
Thím Grudrun nhăn mắt, đe :
“Liệu đấy, bọn bay,” đoạn đi ra và đóng cửa lại.
Bà thím đi rồi, bé James lại ngồi lên thành ghế của Henry.
“Anh Zeke nãy giờ đang làm cái gì đó tức cười lắm,” bé thì thầm.
Nãy giờ Henry không nhìn ra Zeke, nhưng giờ thì nó nhận thấy thằng anh họ lạ lùng của mình đang chỉm trong im lặng ủ ê ở đầu kia căn phòng. Zeke đang ngồi bên bàn, đắm đuối vô những thứ trải ra trước mặt. Gương mặt xương xẩu, tím mét của nó đông cứng trong lúc tập trung cao độ. Không một cơ bắp nào động đậy, không một hơi thở thoát ra.
“Em sợ,” bé James thì thầm.
“Sao vậy? Anh ấy đang làm gì vậy?” Henry nói thầm với bé James. “À, anh ấy đang chơi trò ghép hình. Có những mảnh ghép đầy trên bàn kìa. Đó, Zeke nhìn chăm chú, rồi xếp chúng lại với nhau hết rồi kìa. À, mới gần hết thôi. Thành một bức tranh. Anh ấy có cho anh coi rồi. Đó là hình một con tàu, nhưng có vài mảnh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/charlie-bone-2-charlie-bone-va-qua-cau-xoan-thoi-gian/144459/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.