Suốt cả ngày cuối tuần, chiếc ghế bập bên bên cạnh lò sưởi vẫn trống trơn. Không một lần nào Charlie trông thấy nội Bone. Nhưng nó vẫn cảm thấy nội đang sôi sung sục, tức tối, hờn dỗi, và nghiền ngẫm ủ ê trong phòng riêng. Nó không quan tâm. Nó chỉ cảm thấy bình an. Nó có những người bạn tốt, và có một Ông cậu sẽ không chịu khuất phục bất cứ thói ác độc nào nữa. Nó thậm chí còn nghĩ đến việc mua tặng một đôi vớ cho nội Bone nhân dịp Giáng sinh. Chắc chắn nội chỉ cần vớ mới.
Khi mẹ nó nêu ý kiến rằng sẽ tốt hơn nếu Charlie đừng trở lại Học viện Bloor nữa (tất thảy những vết thâm tím trên mình nó khiến mẹ nó sốc),thì Charlie phản đối liền.
“Mẹ, con cần phải quay lại đó,” nó nói. “để giữ cân bằng.”
Trông mẹ nó hết sức hoang mang.
“Rất khó mà giải thích cho mẹ,” Charlie phân bua. “Con biết đúng là có những việc xấu xa đang xảy ra ở Học viện Bloor, nhưng ở đó cũng có những điều tốt. Con nghĩ ở đó người ta cần con. Để giúp đỡ mọi người…”
“Ừ,” mẹ nó rầu rầu.
Giây phút đó, trông mẹ nó thật não nề, Charlie nôn nao, mong được nói với mẹ rằng, một ngày nào đó, mẹ sẽ gặp ba. Nhưng nó ráng cố ngậm miệng lại. Còn quá sớm để làm cho mẹ nuôi hy vọng. Thay vì vậy, nó hỏi mẹ xem mẹ nó thích quà gì cho Giáng Sinh.
“Ôi, suýt nữa thì mẹ quên,” mẹ nó thốt lên. “Cô Ingledew sẽ tổ chức bữa tiệc mừng Emma trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/charlie-bone-1-luc-nua-dem/2961262/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.