Phó Cẩn một đường ôm eo Sở Uyển xuống lầu, cô buồn cười bấu vào eo anh trêu ghẹo :
- Người anh nồng nặc mùi dấm quá!
Phó Cẩn mặt không đổi sắc, siết chặt eo cô lại lạnh giọng cảnh cáo :
- Em còn nói nữa, tối nay đừng mong ngủ.
Sở Uyển liền ngoan ngoãn đi bên anh. Nhìn người bên cạnh quyến rũ ngọt ngào, Phó Cẩn chỉ muốn đem cô nuốt vào bụng.
- Phó tổng, chờ cậu đã lâu. Bọn họ đều đang đợi cậu.
Khi hai người đang đi, liền có người đàn ông trung niên đi lại nói. Phó Cẩn định ôm cô đi, Sở Uyển liền kéo anh lại nhỏ giọng nói :
- Thôi anh đi đi, em đói muốn ăn chút đồ.
Phó Cẩn nói chuyện công việc, cô cứ đi theo anh sẽ buồn chết mất. Phó Cẩn nhìn cô thấy vẻ chán nản liền buông tay ra nhưng vẫn cẩn thận dặn dò :
- Được, em cứ ăn đi. Tôi xong việc tôi sẽ tìm em ngay.
- Vâng.
Anh xoa đầu cô một cái rồi mới lưu luyến rời đi. Sở Uyển nhìn xung quanh tìm mãi không thấy Hoắc Minh, mà thấy ai cũng nhìn mình với đôi mắt tìm tòi nghiên cứu. Cô đành bước chân ra lối vườn. Trong giữa vườn có hồ nước lớn xung quanh trồng các loại hoa rất bắt mắt. Thấy bên hồ có chiếc xích đu, Sở Uyển liền bước lại ngồi. Khi đang tận hưởng không khí thiên nhiên bỗng một giọng nói vang lên :
- Sở Uyển
Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Phùng Trạch mặc vest lịch sự đứng bên, Sở Uyển cũng đứng dậy nhìn anh cười :
- Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-va-hanh-phuc/362897/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.