Bất ngờ cả thân thể trần trụi của Phó Cẩn dán sát lại, cô cảm nhận rõ vật cứng rắn chạm vào bụng mình. Anh còn cố ý thổi hơi nóng vào tai cô hạ giọng hỏi :
- Sáng ngày tôi đã dặn em thế nào hửm?
Sở Uyển liền nhớ đến lời đe doạ buổi sáng cả người thầm run rẩy, cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương :
- Hức.. là ... là em quên... mất ..
- Bảo bối, có biết nói dối tội nặng thêm nặng không?
Vừa nói tay anh vừa vén váy ngủ của Sở Uyển lên, cô vội vàng nắm lấy tay anh nhỏ giọng cầu xin anh :
- Là em sai rồi, anh tha cho em được không?
Quân tử là phải biết co được biết dãn được, mặc dù không phải nam nhi nhưng ít ra cô là nử tử đi. Cô mà không nhận sai sợ sẽ như lời anh nói ba ngày ba đêm thì cô sống thế nào được. Mặc dù, chưa từng thử qua hương vị tình ái nhưng nghe nói rất đau đấy. Phó Cẩn cười ranh mãnh, bàn tay sờ được bầu ngực mềm mại thoải mái nói :
- Tội chết có thể miễn tội sống khó tha.
Đôi mắt to tròn ánh lên tia hy vọng thì liền nghe được âm thanh khàn đục gợi cảm của Phó Cẩn vang lên :
- Giờ tôi muốn làm chết em, bảo bối à.
Còn chưa đợi Sở Uyển đồng ý thì anh đã hôn cô. Một tay anh xoa nắn đầu nhũ hoa, một tay anh di chuyển xuống dưới kích thích u cốc bí ẩn. Sở Uyển cả người bị anh chơi đùa đến mềm nhũn hết cả người. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-va-hanh-phuc/362894/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.