15 phút trước
Nhìn bóng dáng Sở Uyển biến mất ở nhà ăn, Phó Cẩn vẫn bình tĩnh ôm Tiểu Xuyên đang đòi ăn cái này ăn cái kia. Mắt thấy mẹ rời đi thành công, cậu bé liền giãy giụa muốn xuống. Không như mọi hôm, Phó Cẩn không thả cậu bé xuống mà ôm chặt cậu lại nhẹ nhàng nói:
- Muốn đi theo mẹ?
Cậu nhóc ngước mắt nhìn anh rồi gật đầu đồng ý, anh cười khẽ.
- Con giúp mẹ trốn ba?
Lần này Tiểu Xuyên im lặng không động đậy nữa. Giọng anh trầm thấp nguy hiểm nói:
- Mẹ trốn được ba sẽ rời khỏi con, con còn muốn giúp mẹ không?
Sắc mặt nhỏ bé bỗng trở lên biến sắc, cái đầu nhỏ liền nhanh chóng lắc đầu tỏ thái độ rõ ràng với Phó Cẩn. Đưa tay xoa đầu con trai ngốc, anh hài lòng bảo:
- Muốn mẹ không rời đi, con phải nghe lời ba nghe không?
Tiểu Xuyên vội vã liền gật đầu, cậu không muốn mẹ rời đi.
- Được, vậy giờ con lên phòng ba ngủ, ba sẽ lên dẫn mẹ sang. Cả nhà ta cùng nhau ngủ được chứ?
Cậu bé nhanh chóng đồng ý, Phó Cẩn liền ôm cậu bé lên lầu rồi để cậu bé tự sang phòng anh, còn anh đi tìm Sở Uyển dạy dỗ.
- ----------------------------------------------
Khi hai người mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu nhóc trên giường. Sở Uyển nhìn tiểu gián điệp của mình ngoan ngoãn nằm bên cạnh giường, lòng cô thầm kêu khổ. Nhưng Sở Uyển nào biết, Tiểu Xuyên chỉ một lòng muốn bảo vệ mẹ nên cậu bé mới nằm ngoài, thật ra cậu thích nằm giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-va-hanh-phuc/362885/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.