Trời vừa mới tờ mờ sáng, Phó Cẩn bị giấc mộng xuân làm thức dậy. Khuôn mặt tràn đầy vẻ bất mãn, anh nằm một lúc liền đi vào phòng tắm. Lúc anh đi ra cả người mang hơi nước lạnh lẽo, mái tóc còn ẩm ướt. Anh ngồi xuống ghế một cách thoải mái, bàn tay anh nhẹ nhàng với chiếc điện thoại ở bàn gọi cho Hứa Anh. Bên kia liền nhanh chóng bắt máy:
- Phó tổng
- Công việc hai ngày nay để trống hết đi. Có cái nào quan trọng dời sang ngày kia.
Giọng anh trầm khàn hạ lệnh, mặc dù nghi hoặc nhưng Hứa Anh vẫn nhanh chóng đáp lại
- Vâng, Phó tổng.
Thông báo xong anh liền cúp máy. Trong ánh sáng mờ ảo, khoé môi anh bất giác nhếch lên vẻ mặt đầy gian trá.
Đêm qua, Sở Uyển mang một bụng tức giận không sao ngủ được. Cô càng suy nghĩ càng cảm thấy ngượng ngùng đến tận sáng cô mới thiếp đi. Vì thế lúc cô tỉnh dậy thì còn mỗi một mình có vẻ A Xuyên xuống lầu rồi. Vừa làm vệ sinh cá nhân cô vừa cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh, có lẽ giờ này Phó Cẩn đi làm rồi cũng nên. Tự tiêm cho bản thân mình một mũi an ủi, cô liền xuống lầu ăn sáng. Nhưng hiện thực thì tàn nhẫn, cô vừa bước vào cửa phòng bếp đã nhìn thấy Phó Cẩn đang thong dong ăn sáng cùng với Tiểu Xuyên. Cố trấn áp trái tim thấp thỏm đập liên hồi, cô cố tỏ vẻ bình tĩnh bước vào. Vừa đánh mắt nhìn Phó Cẩn, liền bị anh bắt gặp, giọng trầm khàn của anh vang lên:
- Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-va-hanh-phuc/362877/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.