Người con trai nhìn vẻ mặt của Minh Hạo đang lạnh lùng nhìn mình, trong lòng đột nhiên hơi sợ hãi.
"Minh...Minh Hạo, sao vậy?"
"Cút." Thanh âm của Minh Hạo giống như không còn đủ kiên nhẫn nữa.
"Minh Hạo à em..." Mắt người con trai đã lấp lánh nước mắt:"Em đã làm gì sai chứ?"
"Đừng để tôi nói lần hai." Minh Hạo không còn kiên nhẫn gằn giọng nói. Người con trai thấy mọi chuyện không ổn cũng biết đường lui. Thu nước mắt lại nhìn Lăng Khải đang nằm ở dưới hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Lăng Khải nằm đó, cơ thể run run nhưng chờ mãi không thấy gì cả bèn mở hé mắt ra nhìn. Chỉ thấy còn mỗi Minh Hạo đang đứng đó nhìn chằm chằm mình. Minh Hạo cúi người xuống tóm lấy cánh tay của Lăng Khải, lớn tiếng quát:"Cậu bị ngốc sao? Người ta nói cái gì cũng nghe theo, não cậu bị úng nước à?"
Lăng Khải khịt khịt mũi, đưa tay quệt nước mắt:"Em...em xin lỗi."
"Đúng là hết nói nổi mà. Tôi nó cho cậu biết, dù sao cậu cũng là tình nhân của Minh Hạo tôi, sau này đừng có làm mấy cái chuyện mất mặt nữa." Minh Hạo vừa nói vừa kéo Lăng Khải vào nhà.
Lần đó nhìn bàn tay của hắn nắm lấy tay cậu, hơi ấm từ nó như xua tan mọi lạnh giá trong lòng. Cậu chỉ muốn mãi mãi như vậ, có thể ỷ vào hắn, có thể cùng hắn nắm tay nhau băng qua cả con đường này.
Chỉ tiếc thực tại bao giờ cũng tàn nhẫn hơn, nhiều năm chờ đợi cũng chỉ công dã tràng.
Lăng Khải ngước mắt nhìn Minh Hạo:"Lần này anh sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-yeu/1384615/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.