Lăng Khải nhíu mày nhìn vết thương dù đã được chườm đá nhưng vẫn còn sưng tấy kia. Cậu muốn đi ra ngoài khám nhưng bảo vệ không cho, bảo là do Minh Hạo hạ lệnh. Cậu không còn cách nào khác phải ngồi ở nhà chờ hắn về.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô. Cậu biết hắn đã về, ở cùng nhau lâu như thế chuyện gì của hắn cậu cũng cẩn thận tỉ mỉ ghi nhớ, cũng không phải là yêu thích mà đơn giản nó đã thành thói quen rồi. Minh Hạo bước vào nhà nhìn thấy Lăng Khải đang lẳng lặng ngồi trên ghế, hắn cho là cậu vì chột dạ mới không có hành động gì. Bình thường khi hắn về cậu luôn là người chạy lại hỏi han hắn cần gì không.
"Sao không nói chuyện?" Minh Hạo lạnh lùng nhìn Lăng Khải. "Hay là bị tôi bắt tại trận cậu mới không dám nói?"
Lăng Khải vẫn một mực nhìn xuống dưới đất mà không lên tiếng. Thái độ thờ ơ đó của cậu khiến cơn tức giận của Minh Hạo càng dữ dội, ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lẽo hơn.
"Nói chuyện cho tôi! Cậu bị điếc sao?" Minh Hạo giận dữ túm lấy cằm của Lăng Khải.
"A."Đau đớn truyền đến khiến Lăng Khải nhíu chặt lông mày lại. "Dù em có nói gì thì anh cũng sẽ chẳng bao giờ tin đâu."
"Chính mắt tôi nhìn thấy cậu đẩy em ấy xuống, chẳng lẽ cậu bảo em ấy tự ngã xuống sao?" Minh Hạo gia tăng lực của cánh tay. "Cái tên ti tiện như cậu có bao giờ chịu nói thật đâu, cái loại mà vì tiền sẵn sàng leo lên giường để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-yeu/1384608/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.