Lăng Khải vừa mở cửa bước vào nhà liền gặp khuôn mặt hầm hừ của Minh Hạo. Cậu không rõ anh giận dữ vì chuyện gì, bởi lúc nào trước mặt cậu anh cũng chưa từng cười vui vẻ.
Cơ thể vẫn còn mệt mỏi nên Lăng Khải chỉ chào một tiếng rồi định đi lên lầu cất đồ. Nhưng sự thờ ơ của cậu lại khiến Minh Hạo càng thêm tức giận. Lúc nãy còn cười với tên kia vui vẻ đến vậy mà bây giờ lại như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc Lăng Khải đi ngang qua mình, Minh Hạo đưa tay túm lấy cánh tay cậu. Lăng Khải giật mình, lực đạo trên tay của Minh Hạo quá lớn làm cậu có chút run rẩy. Thế nhưng trong mắt Minh Hạo tất cả lại thành cậu đang giấu diếm điều gì nên sợ sệt.
Minh Hạo siết tay lại, khuôn mặt kề sát mặt cậu, hơi thở nóng hổi thổi vào tai cậu:"Tôi nói cậu biết, khi tất cả kết thúc con mẹ nó cậu đi cùng ai tôi không quản, nhưng khi đang nằm trên giường Minh Hạo tôi thì đừng có giở trò."
Lăng Khải càng trở nên sợ sệt hơn. Cậu lắp bắp:"Em...em không có." Đã lâu rồi cậu chưa thấy hắn giận dữ đến vậy. Lần gần nhất có lẽ là tầm 5 tháng trước, cậu lỡ đem chiếc quần có ảnh của hắn và Giang Kiệt đi giặt, khiến tấm ảnh bị co méo. Lần đấy hắn hành hạ cậu một đêm, thậm chí còn bị đạp xuống giường khiến đầu đập vào cạnh tủ chảy máu. Trên mép trán cậu vẫn còn vết sẹo mờ của mũi khâu.
Dương Minh Hạo nhìn cậu đầy lạnh lẽo. Rồi hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-yeu/1384606/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.