Ông ta không dám quay đầu thêm một lần nào nữa, chạy một mạch vào rừng.
Hạ Chấp Ngộ Nhìn ngọn lửa sắp đốt đến đây, hắn dùng sức đạp cửa xe, nhưng cánh cửa không hề xê dịch dù chỉ một centimet.
Tống Tương Niệm nhìn chằm chằm ngọn lửa, cô giơ cánh tay che trước mắt.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ ra được khỏi đây nhanh thôi.”
“Em nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi......”
“Nhìn thấy cái gì?”
“Triệu Lập Quốc, ông ta tự đốt khuôn mặt của chính mình.” Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt không khí, cũng đem phần ký ức chôn sâu nhất trong ký ức của Tống Tương Niệm moi ra.
Hạ Chấp Ngộ ôm cô vào lòng, “Đều đã qua rồi, đừng nhớ lại nữa.”
“Ông ta dùng một chậu than, sau đó đưa mặt mình......”
Giọng nói của Tống Tương Niệm càng lúc càng nâng cao, Hạ Chấp Ngộ bịt miệng cô.
“Ông ta làm gì là chuyện của ông ta.”
Tống Tương Niệm đến giờ mới cảm nhận được bàn tay đang run lên không ngừng của Hạ Chấp Ngộ, một màn này tựa như đang tái hiện lại hiện trường của năm đó.
Mà vết sẹo mãi không thể xóa đi của Hạ Chấp Ngộ, cũng chính là tại đây.
Ngọn lửa càng lúc càng lan rộng, rất nhanh đã cháy đến chiếc ô tô hai người đang ngồi.
Bên tai vang lên âm thanh đinh tai nhức óc, lửa đã cháy đến đuôi xe.
Ngọn lửa không ngừng cắn nuốt chiếc xe đang nhốt hai người bên trong, Hạ Chấp Ngộ nắm tay cô, đặt bên môi hôn xuống.
Sau đó xoay người, cuộn tay đấm lên mép cửa kính.
Tống Tương Niệm nhìn thấy trên tấm kính đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118919/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.