Nhưng Tống Tương Niệm thật sự không dám gọi, sợ Tu Ngọc Mẫn xông vào đá bay Hạ Chấp Ngộ qua cửa sổ.
Hạ Chấp Ngộ véo nhẹ má cô một cái, Tống Tương Niệm vội ôm mặt trừng hắn, “Đừng có động tay động chân.”
Hắn thuận thế cầm luôn tay cô, Thích Hựu rất thính, chạy ra ngoài, cẩn thận mở hé cửa.
“Anh, mẹ em đang đi về phía này.”
Sau đó chạy như bay đến trước bàn học, bày cuốn vở bài tập vừa đẩy sang một bên ngay ngắn về trước mặt, Hạ Chấp Ngộ cũng lững thững đi tới bên cạnh cậu bé.
Tu Ngọc Mẫn thả nhẹ bước chân đi về phía này, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Khung cảnh bên trong lại không hề có gì khác thường, Hạ Chấp Ngộ đứng bên cạnh hướng dẫn Thích Hựu làm bài tập, Tống Tương Niệm ngồi ngay ngắn trên giường, giống như đang...... ngây ngốc.
“Bé cưng, qua đây với mẹ.”
Tống Tương Niệm đứng dậy rồi bước nhanh tới, Tu Ngọc Mẫn vỗ nhẹ lên vai cô, “Tối qua không ngủ ngon đúng không? Mau về phòng ngủ một lát.”
“Vâng.”
Tu Ngọc Mẫn đưa cô về đến tận phòng, Tống Tương Niệm nằm trên chiếc giường lớn, cảm giác mềm mại dưới lưng khiến cô cảm thấy không chân thực. Trong phòng còn bật điều hòa, cũng không giống với điều hòa ở những căn nhà cũ, mỗi lần thổi gió lại giống như người sắp chết đang há miệng thật to mà giành giật từng ngụm không khí.
Tống Tương Niệm ngủ một giấc tỉnh dậy, trong nhà vô cùng yên tĩnh, cô đi ra ngoài, chỉ thấy bảo mẫu.
“Tiểu thư dậy rồi.”
“Dì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118909/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.