Nhưng Tu Ngọc Mẫn lại bước nhanh tới, khẽ đẩy cậu bé, “Con về phòng trước đi.”
“Con cũng muốn nói chuyện với chị gái.”
“Ngoan, đến tối rồi nói.”
Tu Ngọc Mẫn đóng cánh cửa phòng thay đồ lại, sau đó đứng quay lưng về phía này, thật lâu không quay đầu.
Tống Tương Niệm nhìn bà ấy cúi đầu, dường như tích đủ dũng khí rồi mới dám lên tiếng, “Bé cưng.”
“Mẹ, đó là em trai ruột của con đúng không?”
Tu Ngọc Mẫn mấp máy môi, trong giọng nói tràn đầy tự trách, “Mẹ xin lỗi.”
Tống Tương Niệm không hiểu lắm, “Vì sao không đưa em ấy đến nhà hàng ạ? Mọi người đều ở đó vui vẻ, vì sao lại để em ấy ở nhà một mình?”
Bàn tay Tu Ngọc Mẫn vẫn còn đặt trên tay nắm cửa, tinh thần suy sụp, “Nó đúng là em trai con. Ba mẹ vốn không nghĩ sinh thêm, nhưng lúc đó...... là ngoài ý muốn.”
Tống Tương Niệm đi đến sau lưng Tu Ngọc Mẫn, vòng tay ôm lấy bà ấy, nhẹ nhàng gác cằm lên vai bà.
“Lẽ ra hai người phải sinh sớm hơn, nếu như cả đời này con không về thì phải làm sao đây?”
“Mấy năm đầu mới lạc mất con, mẹ thật sự sống không bằng chết.” Tu Ngọc Mẫn nắm chặt bàn tay Tống Tương Niệm, “Cũng không có dũng khi lại đón thêm một sinh mạng mới.”
“Mẹ, con thích em trai, càng nhiều càng tốt.” Tống Tương Niệm dụi dụi vào hõm cổ bà, “Nếu có thêm em gái thì càng tốt.”
Tu Ngọc Mẫn bật cười, “Ở đâu ra lắm thế, mẹ không sinh được đâu.”
“Em ấy mấy tuổi rồi ạ?”
“Vừa tròn mười tuổi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118907/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.