Tống Tương Niệm quay về giường. "Tôi cứ tưởng anh về rồi."
"Ba em ở ngoài mãi, tôi không đi được."
"Ông ấy sẽ về phòng ngay thôi."
Lần nào cũng vậy, uống rượu xong sẽ ngủ say. Tống Tương Niệm ngồi xuống mép giường, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng khách.
"Tiểu Hạ tiên sinh, đến lúc này rồi, có vài chuyện chắc anh đã nhìn rõ ràng lắm rồi đúng chứ?"
"Em muốn nói gì?"
Tống Tương Niệm chống tay bên người, "Đây là cuộc sống của tôi, người nhà tôi chỉ có ba, nhưng ba tôi cờ bạc rượu chè, khuyên thế nào cũng không đổi được. Với điều kiện của anh có thể thoải mái chọn một người phù hợp nhất để yêu thích. Đôi khi có dịp sẽ đưa người nhà hai bên đi bờ biển, đến một thành phố lãng mạn nhất. . . . . ."
Cô gái này thật sự có quá nhiều khúc mắc trong lòng, không thoát được gia đình của mình, lại không giũ bỏ được tự ti đối với bản thân.
Hạ Chấp Ngộ đi tới, xoa đầu cô, "Mẹ tôi trời nam đất bắc đều đã đi hết rồi, không cần tôi đưa bà đi nữa."
Tống Toàn An đi vào phòng, tiếng đóng cửa rất vang.
Tống Tương Niệm rốt cuộc cũng thở ra một hơi, không phải chờ lâu, căn phòng bên cạnh đã truyền đến tiếng ngáy đinh tai nhức óc.
Hạ Chấp Ngộ phải đi rồi, mắt thấy Tống Tương Niệm định đứng dậy, bèn ấn vai cô xuống, "Tôi tự đi được, em còn ra tiễn khéo tôi lại không muốn đi nữa."
Tống Toàn An ngủ say không biết trời trăng là gì, không lo ông ta đột ngột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118874/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.