Người đàn ông kia đã bị dọa cho mất hồn mất vía, anh ta vốn quen cái thói động tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nhưng lại không có can đảm đối mặt với hậu quả.
Hạ Chấp Ngộ muốn tự mình kéo cô lên, tay áo của hắn xắn lên đến khuỷu tay, da thịt lúc này đang ma sát lên tường thô.
Cổ tay nhỏ nhắn của Tống Tương Niệm bị hắn nắm chặt, dù trời sập hắn cũng nhất quyết không buông.
"Tiểu Hạ tiên sinh, tay anh. . . . . . ."
"Đừng nói nữa!"
Nhóm bảo an của nhà hàng nhanh chóng chạy tới, hợp lực kéo cô lên.
Tống Tương Niệm ngồi phịch dưới đất, chân đã mềm nhũn nhưng vẫn muốn quay đầu lại nhìn một cái.
Bàn tay to lớn của Hạ Chấp Ngộ chặn lại đôi mắt cô, hai người đều ngồi trên mặt đất, hắn ép khuôn mặt nhỏ của cô vào vai mình.
"Đều không sao chứ?" Bảo an thở hồng hộc, cầm điện thoại gọi cho quản lý khách sạn.
Người đàn ông vừa đẩy Tống Tương Niệm lén lút thở phào một hơi, xoay người muốn đi. Bàn tay Hạ Chấp Ngộ ôm sau cổ Tống Tương Niệm, lòng bàn tay đã lạnh ngắt, ngón tay vẫn còn run rẩy.
"Khoan đã," hắn gọi tên đàn ông kia lại, "Cứ vậy muốn đi sao?"
"Không liên quan đến tôi, đó là lỗi của khách sạn, tôi cũng đâu biết lan can sẽ bị bung ra như vậy đâu."
Hạ Chấp Ngộ kéo Tống Tương Niệm đứng lên, sau đó mở điện thoại báo án.
Mẹ vợ của tên kia đi về phía này muốn giúp anh ta, bèn chỉ vào mặt cô ấy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118864/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.