Tuyên Tịnh đặt mạnh chiếc bát xuống bàn, "Em giúp anh dạy dỗ cô ta!"
Bộ dạng của Tống Tương Niệm rất nhếch nhác, trên quần áo đều là nước canh dầu mỡ, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Hạ Chấp Ngộ đứng dậy, thấy Tuyên Tịnh đứng chắn lối đi bèn đẩy cô ta ra.
Sau đó đi đến bên cạnh Tống Tương Niệm, "Có nóng lắm không?"
"Không sao."
May mắn bát canh kia là nhân viên phục vụ dọn bàn bê về nên chỉ hơi ấm, Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy áo của cô bị ướt dính chặt vào da, lộ ra đường cong mềm mại thì sắc mặt hơi tối đi, nhanh chóng cởϊ áσ khoác trên người xuống.
Tống Tương Niệm lại sợ làm bẩn quần áo hàng hiệu của hắn.
"Không cần đâu, không sao cả."
Hạ Chấp Ngộ phủ áo lên bả vai cô, kéo khóa lên, Tống Tương Niệm như đứa bé được bọc bên trong, chỉ chừa ra một cái đầu nho nhỏ.
Tuyên Tịnh đứng bên cạnh đã tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, cảm thấy hai người này chẳng ai coi mình ra gì, lạnh giọng nói, "Đừng nói là anh nhìn trúng cô ta rồi đấy nhé?"
"Liên quan gì nhau không?" Hạ Chấp Ngộ không hề nể mặt cô ta.
Người bạn kia đi đến giữ cánh tay Tuyên Tịnh, "Nơi này đông người, có chuyện gì từ từ nói."
"Cậu -------" Tuyên Tịnh quay sang Tống Tương Niệm, "Đã vội vã muốn với cành cao thế cơ à? Nếu cô xứng với anh ấy thì đã không phải ở trong nhà anh ấy xin miếng ăn rồi!"
Tống Tương Niệm đứng sau lưng Hạ Chấp Ngộ, nhàn nhạt đáp lại cô ta, "Công việc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118860/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.