"Sao anh lại giỏi thế nhỉ?"
Được rồi, Hạ Chấp Ngộ sắp nghe không nổi nữa.
Hắn đứng dậy đi lên sân khấu, ngón tay vừa chạm tới một góc chiếc cúp chợt cảm thấy đau nhói, giác quan đã mất ở ngay lúc này lại quay về.
Tống Tương Niệm ngồi phía dưới vỗ tay liên tục, lòng bàn tay đã đỏ ửng, nhưng cô không hề cảm giác được gì.
Lẽ ra cuộc thi còn có hoạt động vào buổi tối, gặp nhà báo phóng viên và dự tiệc, nhưng Hạ Chấp Ngộ đều từ chối.
Hai người ngồi xe quay về, xe chạy ở đường trên cao, Tống Tương Niệm căng thẳng nhiều ngày không được ngủ ngon, hiện tại giống như trút bỏ toàn bộ gánh nặng, vừa nhắm mắt đã ngủ mất.
Chiếc xe xóc nảy, cô theo quán tính đổ sang bên cạnh, đầu gối lên bả vai Hạ Chấp Ngộ.
Hắn bất giác ngồi thẳng lưng, phía trước bỗng có một chiếc ô tô điện đi ngang qua, tài xế đạp phanh, Tống Tương Niệm cảm giác mình đang bay về phía trước.
Cô theo bản năng quơ lấy thứ gì đó chắc chắn bên cạnh rồi ôm chặt, chậm rãi tìm tư thế thoải mái, cuối cùng lấy đùi của Hạ Chấp Ngộ làm gối.
Tài xế qua kính chiếu hậu nhìn được một cảnh này, phì cười.
"Cười cái gì mà cười."
Liền lập tức nghiêm chỉnh tập trung lái xe.
Trong xe rất tối, chốc chốc sẽ có đèn đường chiếu sáng xẹt qua cửa sổ. Khuôn mặt nhỏ của Tống Tương Niệm bị tóc che mất, Hạ Chấp Ngộ ngập ngừng đưa tay, gạt mấy sợi tóc đó sang một bên.
Dung mạo như họa, chỉ nhìn cô ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118846/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.