Cô chợt lên tiếng hỏi hắn.
Hạ Chấp Ngộ muốn nói phải.
Nếu hắn trả lời như vậy một cách dứt khoát, Tống Tương Niệm có lẽ sẽ không tiếp tục mặt dày ở lại nữa.
Yết hầu hắn lên xuống hai lần, chuẩn bị lên tiếng.
Nhưng giọng nói mềm mại mà nhẹ nhàng của Tống Tương Niệm đã kịp thời chặn lại hắn, "Nghĩ cẩn thận rồi hãy đáp."
"A," Tiếng cười của hắn mang theo trào phúng, "Muốn đi cáo trạng với Hạ phu nhân?"
"Không phải, nếu anh ghét tôi thật thì tôi ở đây sẽ khổ rồi."
Hạ Chấp Ngộ như bị thứ gì chặn họng, "Cô khổ. . . . . . liên quan gì tới tôi."
"Vậy anh ghét tôi thật hả?"
Hạ Chấp Ngộ cảm thấy cô thật phiền phức.
Câu hỏi này hắn không muốn trả lời nữa.
"Đưa tay cô cho tôi xem."
Tống Tương Niệm đã sớm quên béng mất chuyện này, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở tay ra cho hắn xem, "Không nghiêm trọng."
Lòng bàn tay có vết trầy xước rất rõ ràng, tróc da, có cả máu đông.
Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, đáy mắt như bị kim châm, vội quay mặt đi.
"Hạ Chấp Ngộ!"
Tuyên Tịnh vừa vào tới tiểu khu lập tức nhìn thấy bóng dáng của Hạ Chấp Ngộ, người đàn ông nghe thấy giọng của cô ta thì bực bội, xoay người bước đi.
Tống Tương Niệm nhanh chân chạy theo.
Tuyên Tịnh ngày thường đều đi giày cao gót, không thể đi nhanh, chỉ có thể như chống cà kheo ở tít đằng xa hò hét.
"Hạ Chấp Ngộ, anh đi chậm thôi, em có chuyện quan trọng phải nói với anh!"
Hạ Chấp Ngộ đi thang máy lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118840/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.